Tuổi trẻ khát khao tự do, ta lại như chú chim muốn vùng vẫy ra khỏi thế giới nhỏ bé. Có người muốn đi tìm tự do nơi chân trời xa vời, nhưng cũng có người tìm được tự do nơi trái tim nồng ấm. Có lẽ điều quan trọng chẳng phải là đôi chân cứ chạy, cơ thể cứ đi mà chính là việc ta tự tìm thấy vẻ đẹp và ánh sáng khi rộng mở tâm hồn.

tuổi trẻ chơi vơi

Chiếc xe vận chuyển khách để lại Cúc đứng hoang mang tại một vùng đất xa lạ cùng đống hành lý cồng kềnh. Cái nắng gay gắt của bầu trời như muốn thiêu đốt cô. Mở tấm bản đồ trên tay, cô loay hoay đi tìm phương hướng cho chính cuộc đời mình. Nói bản đồ cho “sang”, chứ đây chỉ là một tờ lấy vẽ nguệch ngoạc toàn những mũi tên khó hiểu. Đi được một quãng, đôi chân Cúc đã mỏi nhừ và mồ hôi cứ thay nhau đổ lên vai cô gái trẻ.

Chuyện Cúc chuyển về đây công tác chỉ có một mình mẹ cô biết, nhìn thấy ánh mắt như hiểu thấu tất cả của mẹ, Cúc đã không kìm được để tâm sự với bà về những quyết định của mình. Chọn tạm dừng công việc tại một bệnh viện lớn ở thành phố, Cúc bỗng nhiên muốn đi tìm tự do, đi tìm chút ý nghĩa ngọt ngào của thứ mang tên cuộc sống. Khi kể về dự định của mình cho bạn bè, có người bảo Cúc không bình thường, nhưng có lẽ người hiểu rõ bản thân mình nhất chỉ có chính bản thân cô.

Đi bộ được hơn 2km, làn gió mát nơi núi rừng bỗng lay động trên mái tóc cô gái trẻ, xoa dịu chút khó chịu vì thời tiết khô khan. Chọn nghỉ chân tại một gốc cây nơi đầu làng, Cúc mới có thời gian ngắm nhìn bao quát cảnh vật ở vùng quê nhỏ. So với sự ồn ào và tấp nập của phố thị, nơi đây có một dáng vẻ bình yên và nhẹ nhàng đến nao lòng, mang đến cho người ta cảm giác ngọt ngào và dịu dàng khó nói. Nghỉ ngơi được một chút, Cúc bỗng thấy bóng dáng xa xa của một anh chàng đang đi về phía cô. Anh ta có mái tóc bù xù và đeo một chiếc kính dày cộp, vừa thấy Cúc, anh đã nở một nụ cười nhẹ và chào với một tone giọng trầm ấm.

– Cô là Nguyễn Thị Thu Cúc – bác sĩ mới chuyển tuyến về đây?

– À, dạ vâng. Anh là người dân ở đây ạ?

– Vâng, tôi là bác sĩ Hoàng, bác sĩ chính của bệnh viện nhi Hạnh Phúc.

Nghe qua lời giới thiệu, Cúc nhanh nhẹn đứng dậy bắt lấy tay anh. Bây giờ cô mới có cơ hội nhìn rõ ngoại hình của chàng bác sĩ trẻ này. Anh có vóc dáng gầy gầy, cao cao, với mái tóc xù và cặp mắt kính dày cộp. Tuy khuôn mặt có đôi phần trẻ con nhưng ở anh vẫn toát lên một vẻ chững chạc và trưởng thành của một người từng trải. Hỏi thăm xã giao đôi câu, cô mới biết Hoàng sinh ra và lớn lên ở vùng đất hẻo lánh này. Sau khi học xong đại học, anh chọn trở về nơi đây để giúp đỡ những mảnh đời còn cơ cực, để góp sức hỗ trợ nhằm nâng cấp cuộc sống của người dân nơi đây.

lựa chọn về vùng quê hẻo lánh để giúp đỡ mọi người

Đi được một quãng khá xa, vòng vèo qua những con đường sỏi đá chằng chịt thì bệnh viện nhi Hạnh Phúc dần xuất hiện trước mắt Cúc. Bảo là bệnh viện, nhưng đây chỉ là một dãy những tòa nhà lụp xụp núp sau những nhành cây khô và hàng cổ thụ lớn. Phía bên góc trái là vài căn nhà nhỏ, vừa là nơi sinh hoạt của các y bác sĩ, vừa là nơi sẽ gắn bó với Cúc suốt những năm tháng làm việc tại đây. Phía trước bệnh viện là một khoảnh sân lát gạch nung đỏ có vài chiếc xích đu và bập bênh tự chế, sau phòng khám là một khu vườn nhỏ trồng đủ loại rau tươi.

Ngày đầu về đây, Cúc nhanh chóng cảm nhận rõ ràng sự thiếu thốn của vùng quê hẻo lánh. Là một bác sĩ nhưng cô vẫn phải kiêm luôn những công việc chân tay như cuốc đất, trồng rau và gánh nước. Có hôm một mình đi lấy nước từ con suối cách bệnh viện hơn 600m, không may cô bị trượt và ngã trật chân. Đêm về trằn trọc trên chiếc giường ọp ép cứng đơ, đã lúc Cúc cảm thấy muốn bỏ chạy để trở về cuộc sống thoải mái ngày xưa, thế nhưng cái tôi trong cô lại trỗi dậy và cô muốn chứng minh rằng bản thân mình có thể tự chịu trách nhiệm về những quyết định của mình.

những món quà nhỏ

Ngoài những thiếu thốn về vật chất, ngoài sự những sai sót nhỏ của cô làm bác sĩ Hoàng phiền lòng thì điều khiến Cúc vui vẻ nhất ở đây là những cô cậu bé đáng yêu sinh ra và lớn lên nơi núi rừng hùng vĩ. Nổi bật nhất phải kể đến Tâm – câu bé nhỏ choắt nhưng có đôi mắt sáng lấp lánh. Có thể nói, em là một trong những đứa trẻ có hoàn cảnh đáng thương nhất trong lứa trẻ hay ra vào bệnh viện. Trước đây nhà Tâm có 6 người, thế nhưng trong một lần đi lên rừng làm rẫy, trận sạt lở đã cuốn đi cả bố mẹ em. Giờ đây Tâm ở cùng bà và đứa em nhỏ trong một ngôi nhà xập xệ ở cuối làng. Mới lên 10 tuổi, Tâm đã là anh cả trong nhà, thế nên dường như em đã buộc phải trưởng thành so với các bạn bè đồng trang lứa. Vào những ngày rảnh rỗi, Tâm luôn chủ động đi tìm việc xung quanh để kiếm thêm thu nhập, phụ giúp bà trong các chi phí sinh hoạt gia đình.

Tuy luôn tay, luôn chân với công việc trên rẫy, thế nhưng Tâm vẫn dành thời gian để học tập và đọc sách. Có lẽ ước mơ của Tâm là sẽ trở thành một người có ích cho xã hội, để rồi tự tay em sẽ vẽ nên những bức tranh tuyệt vời nhất trong cuộc đời của mình và cho cả gia đình.

những đứa trẻ hồn nhiên nơi vùng quê

Những hôm đầu Cúc với về trạm xá, còn xa lạ nên Tâm cứ nép sau một góc của cánh cửa đưa mắt nhìn cô. Em vào viện là do những vết thương lớn ở chân không được xử lý đúng cách nên máu bị nhiễm trùng nặng. Vết thương ấy xuất phát cũng từ những ngày ngâm chân bắt cá nơi rừng thiêng nước độc, khi em đến bệnh viện thì vết thương đã mưng mủ và em đang trong tình trạng sốt cao. Tuy chẳng còn sức lực để ngồi dậy, thế nhưng Tâm vẫn cứ nắm tay bác sĩ Hoàng và thều thào:

– Bác sĩ chữa cho cháu nhanh nhanh, mai cháu lại lên rẫy với bác Thành nhà cụ Mộc.

Thoáng thấy bóng dáng Tâm, Cúc bỗng rơi vào dòng suy nghĩ miên man vô tận, bởi cô cũng được nghe các chị y tá kể về gia cảnh nhà em.

– Cô là người mới đến đây ạ? Giọng Tâm bỗng kéo Cúc ra khỏi dòng suy nghĩ và phá tan sự im lặng giữa hai cô cháu.

– À, đúng rồi. Cháu là Tâm phải không? Cúc khe khẽ lên tiếng kèm với một nụ cười tạo sự thân thiện

– Dạ vâng, cô ơi, sách này của cô hết ạ?

– Đúng rồi, cô có nhiều sách hay lắm, cháu có muốn đọc thử không? Cúc vội đứng dậy với tay lấy những cuốn sách dành cho trẻ em nơi đầu tủ.

– Dạ có ạ, cháu thích đọc sách lắm. Em cháu cũng thế, nhưng em ấy không đọc được ạ. Thế là cháu phải đọc cho em ấy.

– Em cháu vẫn chưa đi học nên chưa biết đọc chữ đúng không. Cháu biết chăm em như thế là ngoan lắm đấy.

– Dạ không, em cháu không đọc được là vì…

– Tâm ơi, cháu đã uống thuốc và ngâm chân như bác sĩ dặn chưa? Giọng bác sĩ Hoàng vang lên xa xa khiến cả hai cô cháu giật thót. Nghe tiếng Hoàng, Tâm ội chào Cúc và chạy về phía anh, để lại cô với muôn vàn suy nghĩ…

(Còn tiếp)

Asset 4@2x

Yêu cầu tư vấn miễn phí

Gói bảo hiểm sức khoẻ Bảo Việt An Gia phù hợp








    Hotline tư vấn: 1800 6307