Nếu được lựa chọn một cách để thoát khỏi nhịp sống bộn bề hiện tại, nhiều bạn trẻ không ngần ngại mà chọn đi du lịch. Nắm trong tay tấm vé và hành lý, đặt chân đến những miền đất mới lạ cho họ cảm giác được tự do. Nhưng du lịch khi tài chính trong tay chưa vững lại dẫn nhiều bạn trẻ đến cảnh cháy túi, nợ nần.
Trong những năm gần nay, du lịch được ca tụng như một “liều thuốc an thần” giúp gạt bỏ mọi mệt mỏi sau bao nhiêu ngày vất vả. Mang trên vai chiếc balo, tự do lang thang đến những vùng đất mới lạ giúp ta học thêm nhiều điều mới, giao lưu với nhiều bản sắc văn hóa. Kết thúc mỗi hành trình, cũng là chúng ta nhưng có lẽ sẽ tươi mới, rạng ngời hơn.
Là người đam mê xê dịch, chị Võ Thị Ngọc (25 tuổi) thường xuyên cùng chiếc balo phiêu bạt trên cung đường bất tận. Tuy vậy, công việc của chị lại là nhân viên hành chính khá tù túng. Cả phòng làm việc có 4 người, đồng nghiệp của Ngọc đều có phần lớn tuổi, họ đã lập gia đình, trong khi Ngọc thì đang còn xuân sắc, đầy tự do và náo nhiệt.
Có ngày chị phải xử lý cả tá công văn, sổ sách, nhưng cũng có ngày chị đến văn phòng chỉ để ngồi hết ngày rồi về. Do công việc không có yêu cầu cao nên đồng lương của chị mỗi tháng cũng vỏn vẹn chỉ 6 triệu. Công việc không mấy mới mẻ, thử thách, không khí gò bó, ước mơ lớn nhất của chị là được bước ra khỏi phòng, thoải mái bay nhảy trên những khoảng trời đầy nắng gió.
Với đồng lương ít ỏi, chị cũng gánh trên vai đủ loại lo lắng, nào là tiền ăn, tiền nhà, tiền tiết kiệm rồi còn tiền gửi về cho gia đình. Nhưng tuổi còn trẻ, nhìn những người bạn đồng trang lứa sống vô lo vô nghĩ, nếu chị cứ mãi lo vấn đề cơm áo gạo tiền thì khi về già chị sẽ phải hối tiếc vì mình đã bỏ qua tuổi trẻ tươi đẹp ấy. Chị chỉ được sống 1 lần trên đời, đã vậy thì chị sẽ tự cho mình quyền lựa chọn, gạt phăng hết âu lo, chị xách chiếc balo đi tìm nơi giải phóng bản thân mình.
Thoát khỏi khuôn khổ hằng ngày, chị được sống đúng với độ tuổi 25, năng lượng, nhiệt huyết. Từng bước chân của chị được in dấu trải dài từ Nam ra Bắc làm chị hứng thú. Đi nhiều, thấy nhiều, chị càng thêm yêu cái hành trình này. Nếm những món ăn đặc sản, những quang cảnh hùng vĩ, câu chuyện từ những người xa lạ, cơn gió tươi mới từ đỉnh đồi cao hoang dại, bờ biển cát trắng trải dài giúp lấp đầy tâm hồn trống trải của chị. Ngọc ước mình có thể bỏ hẳn việc để đi khám phá nhiều hơn nữa.
Niềm mong ước của chị nhanh chóng lụi tàn khi trở về căn phòng nhỏ. Chị tá hỏa khi nhận hàng tá hóa đơn tiền điện, tiền nhà, tiền internet. Những chuyến đi ngẫu nhiên, không có kế hoạch đã khiến chị trắng tay. Chẳng còn cách nào khác, chị đành cắn răng đi vay tiền qua thẻ tín dụng.
Từ ngày có chiếc thẻ ấy, chị bắt đầu đi du lịch nhiều hơn. Số tiền chị vay dần tăng lên và không có dấu hiệu dừng lại. Mỗi tháng lỡ chi tiêu quá lố chị lại tặc lưỡi cho qua “Tháng sau mình nhận lương rồi lại bù vào vậy.” Chị cho những chuyến xê dịch là một khóa học, chị được mở mang kiến thức, được nạp năng lượng, tội gì mà không bất chấp để làm. Nhưng ỷ lại vào nó, chị bắt đầu mất kiểm soát, và đến một thời điểm, khoản nợ đã lớn hơn rất nhiều so với khả năng chị có thể chi trả, chị trở nên túng quẫn.
Nhớ lại dịp lễ giáng sinh năm ngoái, Ngọc đã có chuyến đi lên Sapa một mình. Thời tiết lạnh giá, sương vây kín làm mặt đường trở nên trơn trượt. Trong lúc di chuyển lên Cổng trời Sapa chị không may té ngã. Kết quả là chị bị gãy tay, phải băng bó 1 năm trời và tốn 1 khoản tiền thăm khám khá lớn.
Ôm cánh tay băng bó đang đau nhức, chị bay về Sài Gòn với lòng nặng trĩu. Sáng hôm sau, ngân hàng gọi điện thông báo khoản nợ đã quá hạn, chị còn chưa biết lấy khoảng tiền đâu ra để đắp vào lại nhận thông báo trả tiền viện phí. Chị đành quay về cầu cứu gia đình. Chẳng những không mắng mỏ, mẹ Ngọc chỉ im lặng và lấy cuốn sổ tiết kiệm đưa cho chị. Đây là khoản tiền mà mẹ để dành cho đám cưới của Ngọc, giờ cũng đến lúc phải dùng. Dù mẹ không nói, nhưng chị biết mẹ rất buồn. Niềm hối hận lấp đầy tâm trí, Ngọc đã cố vùng vẫy để được sống một lần cho mình nhưng lại chẳng hề nghĩ tới những hành động đó ích kỷ và ảnh hưởng tới người thân yêu như thế nào.
Chị quyết định thay đổi và lên kế hoạch cho những hành trình của mình. Trong từng chuyến đi Ngọc đưa ra ngân sách, lên chi tiết lịch trình chuyến đi để tránh tiêu tốn thời gian, tiền bạc. Chị cũng giảm bớt những chuyến đi còn 4 lần trong năm và tập trung vào công việc hơn nữa.
Rút kinh nghiệm từ chuyến Sapa vừa rồi, để những tai nạn trong công cuộc xê dịch không khiến chị chùn bước và bỏ cuộc, tìm đến lời khuyên của người thân, chị tham gia vào bảo hiểm tai nạn để được hỗ trợ chi phí nếu có bất trắc trên đường và an tâm tận hưởng chuyến đi.
Nỗi lo lớn nhất đã được giải quyết, Ngọc bây giờ không chỉ yêu những chuyến đi mà còn yêu cả những điều xung quanh mình. Công việc giúp chị làm đầy túi tiền và du lịch sẽ lấp đầy tâm hồn chị, cho chị cảm hứng để quay về làm việc. Yêu du lịch chẳng có gì sai khi chị đã biết cách cân bằng giữa tài chính và niềm đam mê.