Một trong những điều đáng khích lệ nhất mà bạn có thể làm là tự xác định chính mình – biết mình là ai, tin vào cái gì và muốn đi tới đâu. Hy vọng, vào một ngày đẹp trời nào đó, tôi có thể gặp bạn dẫu là vô tình thôi cũng tốt, rồi chúng ta sẽ nhìn nhau và nở nụ cười hạnh phúc vì cuối cùng bạn đã tìm thấy phương trời riêng thuộc về mình.
Để nói về bản thân mình trước đây, chắc tôi chỉ biết thở dài. Là một chàng trai trẻ 25 tuổi nhưng quan điểm sống của tôi lúc ấy như ông cụ non vậy, cố chấp và hay tự cho mình là đúng. Sinh ra trong gia đình 2 đời truyền thống nghề giáo nên tôi chịu rất nhiều ảnh hưởng tính cách từ ông bà và cha mẹ. Từ nhỏ, tôi đã phải rèn lề thói văn hóa của thế hệ trước, các tư tưởng về hôn nhân, tài chính và cuộc sống tôi đều được cài đặt một cách bị động bởi đấng sinh thành của mình. Dường như chưa có lúc nào tôi phát hiện được thực sự bản thân lúc ấy mong muốn điều gì.
Lớn lên, tôi ý thức được rằng mọi ước vọng mà cha mẹ và ông bà đặt lên mình – đứa cháu đích tôn duy nhất, xuất phát từ tình yêu thương mà mọi người dành cho đứa trẻ đặc biệt trong gia đình như tôi. Nhưng, cứ mỗi mùa đông đi xuân đến, tôi chưa bao giờ ngừng hỏi bản thân dưới 1000 lần rằng, cuối cùng tôi là ai và tôi sống với tất cả những giá trị hiện có thực sự vì điều gì?
Xuôi dòng theo mùa nước nổi tháng tám ở khu vực Đồng Tháp Mười, tôi vẫn còn nhớ như in những kỷ niệm về các cô chú miền Tây thật thà chất phác, chính sự hiếu khách của họ đã làm thay đổi mọi nhận thức trước đây của tôi về hai chữ tình người.
Vào một ngày trời nắng đẹp, sau khi mới đi chiếc xuồng ba lá bắt mấy con cá chép, tôi cùng thím ba ra con sông lớn ngoài đầu làng nhổ hẹ nước với mấy người trong xóm. Nhìn những bó hẹ nước xanh mướt, mọng nước được xếp gọn vào các thúng nổi trên sông, nhìn từ trên xuống trông chúng chẳng khác gì một bức tranh hoa bồ công anh màu xanh lá đang lững lờ trôi. Vừa lội một bên người xuống tìm bó hẹ, cô bảy nói vọng sang với tôi: “Phương đi nhổ hẹ xong đi đâu nữa không, mày về nhà cô, cô mời mày bữa lẩu mắm ăn nhé” rồi cười tít mắt.
Ngày trước, tôi cứ nghĩ nông dân họ chân lấm tay bùn, suốt ngày chỉ quanh quẩn ghe thuyền trên sông nên họ chẳng biết ăn nói hay chẳng dễ gì chào đón một người con xa lạ đến từ thành phố như tôi. Nhưng có những ngày tháng rong ruổi đến những vùng đất mới thì mới biết, lâu nay vốn suy nghĩ tôi chỉ là một hạt cát bé nhỏ. Những người phụ nữ giản dị chân chất ấy đã cho tôi vỡ ra bao nhiêu suy nghĩ, đều là những con người không quen không biết, mới gặp nhau lần đầu mà cứ ngỡ thân quen đã lâu, họ nhiệt tình mời tôi như một đứa con xa nhà nay về thăm quê với bao yêu thương ngập tràn.
Bao lâu nay tôi nghĩ bản thân là một người sống khá khép kín và không mở lòng dễ dàng với người lạ. Nhưng kỳ lạ thay từ ngày tôi lạc vào thế giới của những người nông dân chân chất kia, tôi thay đổi hoàn toàn từ ánh mắt, cử chỉ, đến lời nói, từng thứ một đều nhuốm đẫm gam màu của niềm thương yêu từ lúc nào. Mỗi lần được gần bên họ, tôi như được cởi bỏ tấm áo rộng lớn mà cuộc sống thành phố đã khoác lên mình 25 năm, chính họ biến tôi từ kẻ lữ hành rày đây mai đó trở thành người mang thật nhiều câu chuyện trong tim. Mỗi cuộc hành trình qua đi, tôi cảm thấy bản thân như đang tiến gần hơn với đúng bản chất bên trong của chính mình.
Cũng trong lần về thăm làng quê miền Tây năm ấy, tôi vẫn nhớ nhất là được cùng bà con tham gia vào 2 dịp làm đám lớn nhất trong văn hóa nông thôn ở miền Long An sông nước này, đó là đám cưới và đám giỗ miệt vườn.
Ngày đầu tiên chuẩn bị cho đám, tờ mờ 4 giờ sáng, tôi cùng Chú thím Tư lên chiếc ghe đậu sau nhà đi chợ đầu mối mua vịt làm cỗ. Điều đặc biệt mà tôi ấn tượng nhất ở nơi mình làm khách đó chính là hình ảnh giao thông đường sông ở khu vực này. Là một người con lớn lên ở thành phố, những hình ảnh xuồng ghe rất đỗi xa lạ đối với tôi, nhưng với người dân ở đây sông nước chính là “con đường” họ mưu sinh hằng ngày.
Ở thành phố thì có mặt tiền đường bộ, còn miền Tây đặc sản là mặt tiền đường sông, từ chợ cho đến nhà cửa và trường học họ đều ưu tiên xây dựng sát mép sông để thuận tiện cho việc đi lại. Điều đáng yêu nhất là, trên hệ thống làn đường ấy, có những biển cảnh báo an toàn được dựng bằng những lá dừa nước khô rất đỗi mộc mạc và giản dị nhưng cũng đủ thể hiện tinh thần trách nhiệm vì cộng đồng của người dân quanh năm chân lấm tay bùn.
Đặc điểm thú vị này ở Long An khiến tôi rút ra cho mình những chiêm nghiệm đến chính tôi cũng ngạc nhiên. Đầu tiên đó chính là cách họ thích nghi với địa hình đặc thù của một vùng đất có hệ thống sông ngòi chằng chịt và thứ hai là tinh thần sinh tồn vượt lên nghịch cảnh rất nguyên thủy của con người. Họ cho tôi thấy chỉ cần nơi đó là một mảnh đất trù phú và đem lại cho họ sự an vui, thì dù hoàn cảnh có khó khăn đến mấy họ đều mạnh mẽ vượt lên như tre như trúc, hướng tới ánh sáng mặt trời để phát triển thật rực rỡ.
Trở về sau mỗi chuyến đi, tôi trân trọng nhất là từng bài học tôi rút ra được cho chính bản thân mình, để một lần nữa tôi có thể quay về tìm lại cội nguồn của những giá trị đích thực mà tạo hóa đã ban cho con người. Dẫu vậy trong các chuyến đi khám phá của tôi chắc chắn sẽ không tránh khỏi những rủi ro và nguy hiểm về tài chính cũng như sức khỏe, đặc biệt là những lần khám phá các vùng đất có địa hình hiểm trở.
Vì thế để đủ nguồn vốn thực hiện một chuyến đi dài với đầy đủ những trang thiết bị chuyên nghiệp và một sức khỏe dẻo dai, tôi cần phải chuẩn bị kế hoạch tài chính vững chắc cho mình để sẵn sàng xoay sở trong mọi trường hợp. Hơn nữa, việc hoạch định tài chính cũng giúp tôi kiểm soát và khắc phục được tính linh hoạt của thu nhập từ nghề travel blogger, từ đó tôi có cân bằng được việc chăm sóc cho cha mẹ và theo đuổi đam mê của mình
Mấy năm gần đây tôi có tìm hiểu qua rất nhiều phương thức quản lý tài chính và phòng tránh rủi ro sức khỏe, từ việc mở tiết kiệm ngân hàng đến mua trái phiếu chính phủ và bảo hiểm du lịch, …. nhưng cá nhân tôi thấy bảo hiểm tư nhân lại là phương án tốt hơn cả. Và tôi lựa chọn bảo hiểm tai nạn Bảo Việt An Gia vì nó đã giúp tôi giải quyết mọi vướng bận trong lòng mình và lo lắng toàn bộ những chi phí của những tai nạn bất ngờ, khiến tôi an tâm và vững bước tiếp tục được du lịch, tiếp tục được sống là chính mình.