Ai cũng có những ước mơ của riêng mình. Với người này ước mơ sở hữu ngôi nhà xinh xắn, người khác có thể là “siêu xe”, còn với Ngô Minh Quang đó là ước mơ có can đảm xách ba lô lên và đi. Sau bao lần chần chừ, Quang đã có động lực để lên đường. Cùng lắng nghe câu chuyện của Quang để có thêm dũng cảm lập kế hoạch thực hiện ước mơ của mình nhé!
Từ nhỏ, tôi đã mơ được đi thật nhiều nơi trên thế giới giống như ba mình. Ba tôi là phi công, mỗi lần đi công tác về đều mang những tấm thiệp chụp phong cảnh nổi tiếng ở nơi ba dừng chân để tôi thêm vào bộ sưu tập của mình. Những lần hãng đón máy bay mới về, ba thường đưa tôi đến phi trường, ngắm nhìn các chuyên cơ đồ sộ được chào đón bằng nghi thức trang trọng nhất, tôi lại hồi hộp nắm chặt tay ba và mong lớn thật nhanh để một lần cầm lái.
Tôi từ bỏ truyện tranh từ sớm, cũng tạm biệt trò chơi điện tử vì sợ mắt mình bị ảnh hưởng bởi những thú vui tiêu khiển học trò. Thay vào đó, tôi dành nhiều thời gian vào rèn luyện thể lực, chơi đá bóng, bóng rổ. Ngoài giờ học, tôi tìm đọc nhiều tài liệu về các hãng máy trên thế giới và học lỏm các tài liệu của ba. Tôi tự tin mình sẽ vượt qua được kì thi xét tuyển của Học viện Hàng không Quốc gia.
Nhưng trong cuộc đời đâu phải cứ mong muốn là được như ý nguyện. Sau một lần thi đấu giao hữu bóng rổ ở trường cấp 3, tôi gặp chấn thương nặng ở đầu do va chạm trên sân. Chấn thương gặp phải khiến tôi bị giảm thị lực đột ngột, vĩnh viễn mang thương tật, đồng nghĩa với việc tôi buộc phải từ bỏ giấc mơ bay của mình.
Phi công đối với tôi là cả bầu trời, là không khí để thở. Mất đi động lực tiến lên, tôi hoang mang và mất phương hướng tột độ. Bỏ học, bất mãn với ba mẹ, tôi về Bến Tre ở với bà nội. Ở được hai tuần, tôi thấy nhớ Sài Gòn, nhớ ba mẹ, bạn bè và nhớ tôi một thời đầy hoài bão.
Những lúc buồn chán, tôi hay theo ông Tư hàng xóm đi bắt ếch, ngồi trong cái lán ngoài đồng với ông, nghe ông Tư ngâm vài câu vọng cổ. Ông Tư nói: “Như Tư ngày xưa, ba mẹ làm đồng thì giờ cũng làm đồng. Đói rách, chán nản đủ cả. Trời không tiệt đường của ai bao giờ, mất cái này sẽ có cái khác bù vào con ơi. Chỉ cần bước đi là sẽ có đường”. Khi về, tôi nhận được cuốn sổ lưu những tấm thiệp ngày nhỏ. Ba tôi chạy về Bến Tre chỉ kịp đưa cho bà cuốn sổ rồi lại vội đi công tác.
Cầm trên tay cuốn sổ lưu giữ mọi ký ức tươi đẹp ngày bé, tôi nhận ra rằng mình vẫn còn có thể thực hiện ước mơ bay của mình. Đó là đi du lịch, ngắm nhìn thế giới trên lăng kính của một người lữ khách để cảm nhận văn hóa, con người và mở mang thế giới quan của mình. Tôi vội vàng khăn gói quay lại thành phố, trở lại học tập và bắt đầu lên kế hoạch cho những chuyến đi sắp tới.
Câu chuyện của Trần Đặng Đăng Khoa bỏ ra 5 tháng một mình bon bon “ngựa sắt” từ Sài Gòn tới Paris khiến tôi thật sự ngưỡng mộ và càng thôi thúc tôi lên đường. Đầu tiên là về đam mê xê dịch, thứ hai là việc anh đặt chân đến nhiều quốc gia trên thế giới. Và cuối cùng là việc anh lên kế hoạch chi tiết và chuẩn bị kĩ lưỡng để có chuyến đi thành công như vậy.
Thế rồi tôi tốt nghiệp Đại học, đi làm. Áp lực công việc khiến giấc mơ du lịch tạm hoãn vô thời hạn. Những lúc buồn bã, tôi lại đem cuốn sổ ngày bé ra ngắm nhìn và tự hỏi sao đến giờ mình vẫn chưa thể bắt đầu một chuyến đi đích thực nào. Trăm nghìn lý do đưa ra, nhưng tôi hiểu, sâu thẳm trong tôi, ám ảnh về tai nạn và nỗi lo sợ những bất trắc trên đường khiến mình không thể xách balo mà đi.
Một ngày, bạn khoe với tôi: “Tớ sắp đi phượt từ Nam ra Bắc đấy. Với đồng lương của tớ ư? Đúng đấy, nhưng kế hoạch này tớ thực hiện từ rất lâu rồi. Tớ lập kế hoạch tích lũy thông qua một hợp đồng bảo hiểm tai nạn. Tớ đầu tư có kỷ luật để bảo vệ kế hoạch tài chính từ khi mới đi làm, giờ thì bắt đầu dùng nó để hiện thực hóa những ấp ủ từ lâu của mình”.
Bạn động viên tôi cùng tham gia. Khi thấy tôi còn do dự, bạn thẳng thắn bày tỏ: chuyện tai nạn và lạc mất giấc mơ thuở nhỏ là điều không ai muốn, nhưng vì lý do đó mà chẳng dám đối mặt và thực hiện tiếp ước mơ đó là do quyết định của bản thân mình. Nếu không bắt đầu, tôi sẽ mãi ôm nỗi ân hận.
Tôi nhớ tới cuốn sổ kỉ niệm ngày nào. Hóa ra, tôi cũng có thể tìm thấy điểm tựa để hiện thực hóa giấc mơ của mình mà không hề biết. Tôi nói với bạn, giá như mình có thể bắt đầu sớm hơn thì đã có đủ tự tin và sẵn sàng lên đường. Cũng giống bạn mình, tôi đã chọn tham gia bảo hiểm tai nạn của Bảo Việt An Gia như sự khởi đầu cho hành trình thực hiện ước mơ. Cuốn sổ ngày nào sẽ đầy ắp những bức hình do chính tôi chụp và tôi sẽ gửi tặng ba mẹ như lời khẳng định giấc mơ không bao giờ tắt của tôi.
Khi đi du lịch, bạn bước ra khỏi vùng an toàn của mình để đến một môi trường khác, điều này giúp bạn trở nên có trách nhiệm hơn và mang lại cảm giác độc lập. Mỗi cuộc hành trình mang đến một điều mới, giúp bạn tìm ra điểm mạnh, điểm yếu và giá trị của mình.
Đôi khi, du lịch mang đến những thách thức và cơ hội khiến bạn trở nên mạnh mẽ hơn cũng như vươn tới phiên bản tốt hơn của chính mình. Một chỗ dựa vững chắc về tài chính như giải pháp bảo hiểm tai nạn sẽ giúp bạn giảm gánh lo âu, tận hưởng hành trình trọn vẹn, đồng thời tích luỹ cho những chuyến đi trong tương lai.