Quyết tâm đi tìm hạnh phúc nơi chân trời xa vời, nhưng chính bổn phận gia đình lại níu Cúc trở lại với cuộc sống xô bồ ngày cũ. Khi phải đứng giữa hai lựa chọn, cô gái trẻ đã phải giải quyết thế nào? Mời bạn hãy cùng đón đọc tập cuối của series để biết thêm về câu chuyện của cô.
Cùng Hoàng mở lớp học tình thương để dạy chữ cho những đứa trẻ nhỏ nơi vùng quê càng làm Cúc thêm bận rộn. Một ngày của cô ngoài thăm khám và chữa trị cho các bệnh nhân ở bệnh viện, Cúc còn phải soạn giáo án và bố trí lớp học. Và trong một buổi chuẩn bị thì cô nhận được một cuộc điện thoại vội từ gia đình. Đã lâu lắm không nghe giọng bố, Cúc cảm giác như những mảnh ký ức của quá khứ ùa về và những ngày xưa như trở lại một lần nữa trong tâm trí cô.
– “Sắp xếp về thăm mẹ đi.”
– “Dạ, mẹ làm sao thế bố?” Giọng Cúc bỗng lệch hẳn đi vì nỗi lo lắng đang dâng trào trong trái tim cô gái trẻ.
– “Bệnh cũ của mẹ lại tái phát, nhưng bố cũng muốn nói chuyện với con”
– “…”
Tức tốc mang hành lý trở về, cô gặp lại mẹ trong căn phòng bệnh viện trắng toát đầy mùi thuốc sát trùng, căn bệnh đau dạ dày của mẹ lại tái phát khiến cả gia đình vô cùng lo lắng. Dù mẹ bảo không cần thiết nhưng chỉ cần nghe giọng mẹ lệch đi vì cơn đau đã khiến lòng Cúc quặn lên sự xót thương. Nắm bàn tay của mẹ, Cúc cảm giác đôi tay của bà đã gầy gò hơn rất nhiều so với lần cuối gặp. Lần trở về này, Cúc cũng có cơ hội nói chuyện với bố, và thú thật với ông về những dự định trong tương lai. Để rồi, đúng như những gì cô dự đoán, bố cô không hề đồng ý với những dự định của Cúc, thay vào đó, ông bắt buộc Cúc phải ở lại để chăm sóc mẹ và lo toan chuyện gia đình.
Những lời nói của bố như vết dao cứa vào trái tim vốn đã nhiều vết thương khiến lòng Cúc quặn lên những nỗi đau khó tả. Giờ đây phải lựa chọn giữa gia đình và giấc mơ xa vời, cô chẳng còn tâm sức để quyết định. Để rồi cuối cùng, cô gái trẻ đã chọn ở lại thành phố để suy nghĩ thêm về những lựa chọn của mình. Những ngày chăm sóc mẹ nơi bệnh viện là những ngày dài đằng đẵng, nhưng đó cũng là cơ hội để cô trò chuyện với mẹ về những suy tư và băn khoăn của mình. Cũng nhờ có sự chăm sóc tận tình của cả gia đình, sức khỏe của mẹ cũng đã dần hồi phục và có chuyển biến tốt. Điều này cũng giúp Cúc bớt lo lắng hơn nhưng gánh nặng trên vai cô vẫn là thứ mang tên “Bổn phận gia đình”.
Nhưng có lẽ không phải bố là lý do lớn nhất níu cô lại với cuộc sống nơi thành phố xa hoa, mà chính những cuộc vui chơi lại khiến cô chọn dừng lại nơi phố thị tấp nập. Chỉ trở về được vài tuần, Cúc đã bắt đầu quay trở lại với những thói quen vui chơi cũ. Những buổi tối nơi bầu không khí say sưa, và lời cám dỗ xung quanh lại khiến cô một lần nữa cảm thấy chơi vơi giữa dòng đời.
Hôm ấy là một ngày đẹp trời, Cúc nhận được một bức thư và một ít quà từ Hoàng và những đứa trẻ vùng quê. Món quà gửi trọn cả tấm lòng và tình yêu thương của những đứa trẻ gửi đến cho cô bác sĩ giản dị, và chính những lời nói ngọt ngào trong bức thư đã khiến trái tim Cúc một lần nữa cảm nhận được sự yêu thương xuất phát từ chính những điều bình dị. Trên bức thư là những dòng chữ nghuệch ngoạc của Tâm, chất chứa đầy sự mến thương cậu gửi cho cô bác sĩ của mình, câu cú dù ngây ngô, ngôn từ tuy lộn xộn, nhưng có lẽ mọi thứ vẫn đong đầy thương yêu.
Để rồi khi khép lại bức thư, lời nhắn gửi cuối cùng của Tâm vẫn khiến Cúc nhớ mãi.
“Chúng cháu cảm ơn cô vì đã mang đến yêu thương gửi đến chúng cháu”
Chính những dòng nhắn gửi này đã khiến Cúc phải suy nghĩ lại tất cả những vấn đề của mình. Có lẽ điều cô yêu nhất vẫn là cảm giác tự do nơi chân trời mới và tình yêu thương nơi vùng đất xa vời, và có lẽ chính những điều ấy đã thay đổi và làm tốt hơn con người cô. Không thể cân bằng giữa đam mê và trách nhiệm gia đình, Cúc lại bắt đầu suy tư nhiều hơn về cuộc sống của mình và có những lúc cô cảm thấy vô cùng lạc lõng và mệt mỏi giữa dòng đời. Nhưng rồi, chính trong những phút giây tăm tối nhất, cô đã quyết tâm đứng dậy đi tìm câu trả lời cho cuộc đời.
Để tìm giải pháp cho những vấn đề của mình, cuối cùng cô đã xin lời khuyên từ chị gái. Cuộc nói chuyện của cả hai chị em tuy dài, nhưng sự ủng hộ của chị đã giúp cô vững vàng hơn. Chị bảo chị hoàn toàn có thể ở bên chăm sóc mẹ, và có lẽ Cúc cũng nên có một biện pháp dự phòng để chủ động chăm sóc bà. Cuối cùng, Cúc đã quyết định chọn bảo hiểm sức khỏe Bảo Việt An Gia để chăm sóc tốt cho mẹ. Khi có bảo hiểm, cô không những có thể chủ động chăm sóc sức khỏe cho bà mà ngoài những quyền lợi về thăm khám, bảo hiểm cũng giúp Cúc không còn phải lo lắng về những khoản tích lũy khi có bất ngờ xảy đến.
Khi quyết định nói chuyện này với mẹ, cô đã được sự thấu hiểu và chia sẻ từ bà, mẹ bảo có lẽ tuổi trẻ là cứ đi tìm những điều hạnh phúc dành cho mình. Có lẽ đôi chân cô cứ tiếp tục chạy, tâm trí cô hãy cứ đi để tìm được hạnh phúc đích thực. Ai cũng chỉ có một cuộc đời, và bà luôn mong con gái mình sẽ có một cuộc đời hạnh phúc. Cả gia đình cũng sẽ giúp cô khuyên bố để ông có thể hiểu được những tâm tư trong cô con gái bé nhỏ của mình. Những lời thấu hiểu của mẹ làm cô bật khóc, và có lẽ chính cô cũng đã tìm được ánh sáng và chân lý trong cuộc đời mình.
Sau hơn 1 tháng, dừng chân ở thành phố, Cúc lại khoác balo trên vai để đi về phía chân trời. Nhưng hành trang trên vai Cúc lúc này chẳng còn là gánh nặng của nỗi buồn mà chính là sự tự tin và niềm hạnh phúc mới. Trong tâm trí cô lúc này vẫn còn đong đầy mãi hình ảnh bố khi cô và ông cùng nói chuyện với nhau, khi ông xoa đầu cô và bảo:
– “Có lẽ điều duy nhất mà cả hai chúng ta cần chính là sự thấu hiểu”
(Hết)