Mẹ ơi, ngày chào đời, con không có bố, không được người ta chào đón. Nhưng con không buồn đâu bởi con biết mẹ yêu con hơn bất cứ ai trên cuộc đời này. Con tự tin rằng, mặc dù mẹ không biết tất cả, nhưng con thực sự biết ơn khi được làm con mẹ, vậy nên mẹ ơi hãy mãi hạnh phúc mẹ nhé.
Ngày tuyệt vời nhất đối với một người mẹ có lẽ là giây phút họ cảm nhận được một điều kỳ diệu nhỏ bé đang dần hình thành trong bụng. Nhưng với mẹ tôi, ngày ấy lại là khoảnh khắc tủi nhục nhất vì phải nhận về 3 chữ đầy cay đắng cho thân phận mình: ”kiếp nhân tình”. Thực ra, tôi không hay nghĩ nhiều về nguyên nhân vì sao mình lại có mặt trên đời, kể cả khi vẫn còn là một đứa nhỏ hay đến tận lúc đã trở thành một cô thiếu nữ 15 tuổi. Tôi nghĩ đây là sự tôn trọng dành cho xuất thân của mình và quá khứ của mẹ tôi.
Cuộc tình bi kịch giữa 2 người lạ từng quen ấy tôi vô tình nghe được qua cuộc đối thoại giữa bà ngoại và mẹ khi mình đi ngang qua phòng mẹ vẫn còn hé cửa. Câu chuyện đã khiến tôi hiểu về những nỗi đau mẹ đang gánh chịu khi chấp nhận sinh mình ra, vì vậy tôi chỉ mong trong những ngày tháng về sau mẹ có thể thoải mái sống bên những người thật sự trân trọng giá trị của bà.
Ngày đó, bố đến bên mẹ khi mẹ còn là một cô sinh viên năm hai đại học, còn bố là anh chàng trưởng phòng phòng kinh doanh của một công ty xuất nhập khẩu lớn của nước ngoài. Trong một lần tham dự một cuộc hội thảo của trường đại học cũ, đôi mắt bố như thôi miên trước vẻ duyên dáng của cô lễ tân đang đứng trên bục trao giải. Sau hôm ấy, cả hai bắt đầu mối lương duyên đẹp như mơ. Nhưng đâu ai ngờ rằng, chính cuộc gặp gỡ định mệnh ấy lại là màn kịch mở đầu cho chuỗi bi kịch cuộc đời của mẹ.
Bố và mẹ giữ mối quan hệ bạn bè trong một khoảng thời gian khá dài, đủ để mẹ trao hết sự tin tưởng cho bố, rồi rơi vào mối tương tư với bố lúc nào không hay. Bố cũng là một người đàn ông lịch lãm và từng trải, ông cực kỳ hiểu nhu cầu cần được chăm sóc và bảo vệ của phụ nữ. Vì thế mà từ ngày đến bên ông, mẹ tôi như chú cá mắc cạn vào lưới tình, không tài nào dứt ra được.
Là bạn bè rồi dần trở thành người yêu từ lúc nào không hay, tuy nhiên cái lạ lùng giữa họ là dù không một lời ngỏ chính thức, không một sự thừa nhận về danh phận nào nhưng mẹ vẫn chấp nhận bên bố lặng lẽ và bình yên. Bố rất hiểu tâm lý mẹ, trời chỉ cần chuẩn bị mưa là đã nhắn tin dặn mẹ “Em nhớ mặc áo vào cho ấm” hay sắp tới ngày “dâu” bố cũng mua sẵn vài đồ dùng cá nhân và túi chườm nóng để trên đầu giường, đính kèm một tờ giấy nhỏ “Cô bé của anh, những ngày tới khó chịu thì đừng la anh nhé. Yêu em”.
Chẳng có người phụ nữ nào mà không xiêu lòng trước sự chu đáo đến mức tinh tế của một người đàn ông đến vậy. Mẹ kể có đôi lúc, do bố hiểu ý mẹ đến nỗi mẹ không kìm lòng được mà chọc bố: “Này, người yêu em chăm em khéo quá cứ như là đã có một đời vợ rồi í nhở”. Những lúc ấy chỉ thấy bố hơi tránh mặt mẹ, nhưng nhanh sau đó lại nhìn mẹ trìu mến nên mẹ chẳng mảy may nghĩ có vấn đề gì xảy ra.
Cuộc tình của họ cứ lặng lẽ trôi qua trong hạnh phúc của mẹ tôi thì ngày định mệnh ấy cũng đến, mẹ nhận cuộc gọi từ số lạ hẹn gặp ở một quán cafe để trao đổi một chuyện quan trọng. Linh cảm có chuyện chẳng lành, mẹ chấp nhận đến cuộc hẹn hôm ấy và biết được một chuyện mà có lẽ cả đời này mẹ không thể quên được. Bố là người đã có vợ, vợ chồng họ đang ly thân và người gặp mẹ hôm ấy chính là vợ bố.
Những niềm tin, cảm xúc như vỡ toang và nát vụn trong lồng ngực mẹ. Mẹ cảm giác như chính mình đã bị lừa dối tình cảm suốt bao lâu nay bởi người đàn ông mà mẹ tin tưởng nhất cả cuộc đời. Ngày hôm ấy mẹ như người mất hồn, bà tự nhốt mình trong phòng suốt cả một đêm để khóc đến ngất đi vì suy sụp. Mẹ đem những hình ảnh gia đình bố đến chất vấn ông, xem như là hành động cố gắng cứu vớt những suy nghĩ vụn vỡ cuối cùng, nhưng đổi lại bố chỉ cúi đầu lặng lẽ như ngầm thừa nhận mối lương duyên ngang trái này.
Ngày mẹ ra đi, cũng là lúc bà phát hiện đã mang trong mình một sinh linh bé nhỏ được hai tháng. Quyết định trở về nhà ông bà ngoại, mẹ bắt đầu hành trình nuôi dạy con một mình đầy mạnh mẽ. Tuy kiên cường là vậy, nhưng những lừa dối của bố vẫn như bóng ma đầy ám ảnh, đã khiến mẹ con tôi dần trở nên xa cách. Vừa lúc mới biết đi, mẹ đã cố ý đổ tách nước sôi vào tay con gái rồi để mặc cho bà ngoại dỗ khi tôi khóc nức nở giữa nhà. Khi ở độ tuổi biết yêu, mẹ sẵn sàng thẳng tay tát tôi khi thấy một người bạn thân nam giới chở con gái mình về nhà.
Thời thơ ấu ấy tôi chỉ biết uất hận và oán trách rằng, tại sao bà lại khắt khe đến cay nghiệt với đứa con của mình như thế. Chẳng lẽ, chỉ vì năm xưa bị đàn ông lừa gạt nên bây giờ bà ấy đang trút giận lên đứa con của ông ta hay không? Tuy nhiên, khi được bà ngoại kể về nỗi lòng của mẹ, tôi thấy bà đáng thương hơn đáng trách. Cả thanh xuân đã bị chôn vùi bởi một người đàn ông mình yêu đến sống chết nhưng cuối cùng lại chịu đựng sự giằng xé bởi những kỷ niệm của một người lạ đã từng quen.
Từ ngày phải gác lại việc học giữa chừng rồi tự bươn chải cuộc sống, tôi mới thấy được mẹ đã nỗ lực vượt qua dị nghị của người đời đến mức nào để bảo vệ con gái bằng cả nỗ lực và tình yêu thương. Nghĩ đến đây, tôi cũng tự dặn lòng phải trưởng thành thật nhanh để có thể bao dung cho quá khứ của mẹ và có khả năng bù đắp cho bà những ngày tháng thanh xuân đã đánh đổi bằng nước mắt.
Bản thân tự nhận thức mình cũng đủ lớn để tìm hiểu và quản lý tài chính phụ mẹ, nên sắp tới tôi sẽ đặt vấn đề mua bảo hiểm để dự trù cho những tình huống sức khỏe bất ngờ. Và thật trùng hợp khi mẹ cũng đang có ý định như tôi và bà đang lựa chọn hãng bảo hiểm phù hợp nhất với gia đình mình. Tôi có nghe cô Linh, bạn của mẹ giới thiệu bảo hiểm nội ngoại trú Bảo Việt An Gia mà cô ấy đã sử dụng được một năm.
Cô chia sẻ bảo hiểm này quyền lợi rất tốt, đặc biệt là gia đình đông thành viên như nhà tôi bởi vì có chính sách bảo lãnh người nhà thăm bệnh miễn phí, với số lượng 200 bệnh viện trên cả nước với chi phí rất tối ưu. Không những thế, bảo hiểm còn hỗ trợ với tốc độ nhanh chóng và thủ tục đơn giản nên mẹ tôi có thể tiếp cận để đăng ký một cách dễ dàng. Tôi tin rằng với sự chuẩn bị chu đáo cho cuộc sống sắp tới, gia đình chúng tôi sẽ mãi yên ấm bên nhau và nhất là bức tường vô hình giữa mẹ và tôi một ngày nào đó sẽ biến mất.