Nếu “ái kỷ” là xu hướng yêu bản thân quá mức thì “Echoist” là kiểu người quên mình vì người khác. Ái Mỹ (23 tuổi) – một bạn trẻ đang mắc hội chứng “Echoism” chốn văn phòng, đã khiến sức khỏe giảm sút nặng nề đến nỗi ngất xỉu và nhập viện trong một lần chạy sự kiện lớn cho công ty.
Ái Mỹ sau khi tốt nghiệp ngành truyền thông đa phương tiện của Đại học H đã lựa chọn công ty sự kiện V để làm nơi dừng chân đầu tiên trong sự nghiệp. Mang cảm xúc háo hức và hồi hộp, Ái Mỹ mong đợi thật nhiều về một môi trường làm việc năng động – nơi cô có thể trưởng thành qua nhiều thử thách trong công việc.
Ở nhà, Ái Mỹ được đánh giá là một người khá hiền, đặc biệt thích quan tâm và chăm sóc những người xung quanh. Với bạn bè, Ái Mỹ cũng quên mình hy sinh vì lợi ích của tập thể, chẳng bao giờ suy tính quá nhiều về quyền lợi cá nhân. Cô rất sợ bạn phiền lòng và thường tự đổ lỗi cho bản thân làm gì đó chưa tốt khi thấy họ buồn.
“Bản thân tự đánh giá là một cô gái cực nhiều năng lượng trong mọi việc, tôi thấy việc giúp người khác và đem lại niềm vui cho họ khiến mình cảm thấy hạnh phúc hơn. Tôi lựa chọn việc nghiêm khắc soi xét bản thân qua lăng kính của những người xung quanh nhằm cho bản thân những bài học khắc nghiệt, để từ đó tiến bộ. Tuy nhiên, đôi lúc tôi cảm thấy rất mệt mỏi vì những quy chuẩn làm hài lòng người khác của mình nên hy vọng với công việc sự kiện, tôi sẽ thoát kén, biết yêu thương bản thân mình nhiều hơn” – Mỹ bộc bạch.
Là một sinh viên có thành tích học tập khá tốt nên không khó để Ái Mỹ hòa nhập với môi trường làm việc mới. Công thêm tính tình nhường nhịn, hiểu tâm lý của mọi người nên Ái Mỹ được các anh chị hỗ trợ nhiệt tình. Tuy nhiên, cũng có một vài đồng nghiệp lấy đó làm cái gai trong mắt, họ cho cô là thảo mai nên thường xuyên gây khó dễ bằng cách nhờ cho cô làm những việc của level cao hơn vì biết rằng Mỹ không dám từ chối.
“Mình có tinh thần cầu tiến và biết điểm yếu ở đâu nên đã hạn chế nhận những lời nhờ vả không đúng chuyên môn, tuy nhiên thật là khó để mình sửa trong một thời gian ngắn. Bên cạnh đó, mình đang cố gắng tạo thiện cảm trong những ngày đầu và chứng minh năng lực với cấp trên nên đã không dám từ chối. Kết quả là chỉ số đánh giá công việc cuối tháng của mình bị ảnh hưởng nghiêm trọng” – Mỹ chia sẻ.
Những tháng sau đó, Mỹ bị quay cuồng trong công việc khi phải cáng đáng nhiều dự án cùng lúc và gần như không tìm thấy một khoảng thời gian nào có thể nghỉ ngơi. Bản thân khi thấy không chịu nổi với lượng công việc căng thẳng, Mỹ cũng không dám thẳng thắn trao đổi với cấp trên hoặc không tìm đến với các anh chị có kinh nghiệm để tâm sự vì sợ làm phiền người khác. Thiếu đi sự chia sẻ, điều này lại càng khiến Mỹ suy sụp và cực đoan trong tinh thần, nghi ngờ bản thân không có năng lực.
“Tôi thực sự thấu cảm cho người khác cực kỳ chân thành nhưng buồn cười là với bản thân thì lại gạt bỏ. Thế nên, không ít lần tôi vì những suy nghĩ lo lắng thái quá, nghiêm khắc không cần thiết khiến bản thân sốt cao và bệnh mấy ngày liền và rồi lại chẳng giải quyết được gì. Vòng lặp này cứ thế mà xuất hiện và tái diễn liên tục khiến tôi suy nhược về tinh thần” – Mỹ nhớ lại.
Có một kỷ niệm mà cho tới hiện tại Mỹ không thể nào quên đó chính là khoảng thời gian cuối năm ngoái, khi Mỹ được giao vai trò phó quản lý dự án khai trương một resort ở Hội An nên phải đi công tác liên tục trong vòng hai tuần để đấu thầu và khảo sát địa điểm rồi lại hai tuần để giám sát thi công. Mỹ đã bối rối và không thể sắp xếp công việc một cách có hệ thống.
Vì quá bối rối và lo lắng với dự án lớn đầu tiên trong quá trình làm việc của mình, Mỹ ngày đêm ra sức dàn xếp các đầu việc thật logic để dễ điều phối và quản lý. Lần ấy lịch trình của Mỹ không có kịp 10 phút để ăn uống đàng hoàng mà liên tục phải trực tại hiện trường để xem quá trình sản xuất và lắp đặt sân khấu. Càng đến ngày gần diễn ra sự kiện, Mỹ thường xuyên bỏ ăn và không ngủ, và thường xuất hiện tại cuộc họp với vẻ đờ đẫn.
“Lúc ấy thật sự tôi không dám nói ra cơn stress của mình vì nghĩ nó không quan trọng bằng lợi ích của công việc và tập thể công ty trước mắt. Đâu ai biết rằng nhiều đêm trong khách sạn, tôi đã phải mang dự phòng thuốc an thần vì mất ngủ liên tục, lo lắng đến độ trầm cảm và cần thuốc can thiệp để lấy lại bình tĩnh cho ngày hôm sau” – Mỹ nhìn vỉ thuốc có chút lắng đọng.
Gắng gượng cho đến ngày sự kiện được tổ chức, trong lòng Mỹ rất hạnh phúc vì cuối cùng sự cố gắng của cô cũng đã được hồi đáp. Mọi thứ đều cực kỳ tuyệt vời từ set up sân khấu, ánh sáng, cho đến nhân sự trong buổi sự kiện hôm đó cũng quản lý chặt chẽ an ninh và an toàn trong sự kiện. Đứng trong cánh gà, bỗng có một cơn đau bụng khiến Mỹ phải nhăn mặt nhưng cô cố tình bỏ qua và chạy đi xét duyệt các hạng mục còn lại.
Tuy nhiên, chưa đầy 1 phút sau, mọi người nghe một tiếng “Rầm” rất lớn quay lại thì đã thấy Mỹ ngất xỉu. Lập tức cô được đưa đi bệnh viện ngay trong đêm, để lại một hiện trường hỗn loạn trong cánh gà. Tuy nhiên, may mắn là trưởng dự án vẫn điều phối đủ nhân sự để quản lý và cho tiếp tục sự kiện gần 500 người hôm đó.
Mở mắt ra Mỹ đã thấy mình nằm trong bệnh viện, cô ngơ ngác nhìn trần nhà, trong đầu bỗng rỗng không, chẳng nhớ được chút gì. Chỉ còn một ký ức nhỏ sót lại là khi nghe tiếng vỗ tay của khán giả, cô thấy đầu mình có một cơn choáng mạnh và sau đó thì trước mắt trời đất tối sầm.
Nhìn tay chằng chịt dây truyền nước biển, Mỹ cảm thấy suốt thời gian lao lực quên mình vì công việc, vì tập thể vừa rồi đã lấy đi của cô quá nhiều niềm vui và đặc biệt là sức khỏe. Việc làm hài lòng người khác không có giới hạn khiến năng lượng trong cô cạn kiệt, và đánh mất đi tiếng nói của bản thân. Bác sĩ thông báo rằng cô đã bị xuất huyết bao tử – một bệnh hiếm gặp ở độ tuổi trẻ như cô.
“Bác sĩ trách tôi vì sao còn trẻ mà không biết cách chăm sóc bản thân khiến mình lại bị bệnh ở độ tuổi sớm thế này. Bác căn dặn tôi phải thay đổi chế độ sinh hoạt, cách suy nghĩ và ăn uống phải điều độ hơn nếu muốn hồi phục nhanh chóng và không để lại di chứng lâu dài” – Mỹ cho biết.
Sau lần ấy, cô học được cách chấp nhận bản thân mình đủ tốt theo những gì hiện tại tôi đang có nên không phải vì sự hài lòng của người khác mà thay đổi bản thân cho phù hợp với họ để rồi không biết mình là ai. Điều này không chỉ khiến sức khỏe cô suy nhược trầm trọng mà còn khiến cho Mỹ đánh mất đi những mong muốn của bản thân.
Để nâng cao chất lượng cuộc sống của mình, Mỹ đang tập từ bỏ dần những kỳ vọng của người khác lên bản thân và tập trung sống và làm việc vì hạnh phúc của mình. Bên cạnh đó, cô cũng mở lòng ra với các anh chị đồng nghiệp để chia sẻ những khó khăn trong công việc và lên kế hoạch ăn uống điều độ, đầy đủ dinh dưỡng.
Bên cạnh đó, để sức khỏe được chăm sóc toàn diện, Mỹ mong muốn có thêm một phần tài chính dự trù cho những sự kiện bất ngờ. Tham khảo ý kiến của bạn bè và trưởng team trong công ty, Mỹ quyết định đăng ký mở bảo hiểm nội ngoại trú Bảo Việt An Gia cho hành trình chăm sóc bản thân sắp tới.
Bảo hiểm nội ngoại trú Bảo Việt An Gia với chính sách bảo lãnh người bệnh hấp dẫn, được kết nối với gần 200 bệnh viện trên toàn quốc và chi phí chỉ tốn từ 3000đ/ngày, chắc chắn sẽ đem đến cho Ái Mỹ một cuộc sống tràn ngập niềm vui và thật nhiều hạnh phúc.