“Dù chúng tôi không cùng huyết thống, dù sau này mẹ có già, răng có rụng và dù mẹ có hay càm ràm sớm tối như bà thì mẹ vẫn là người tôi luôn yêu thương, trân trọng và trân quý suốt cuộc đời.”
Không giống như những người mẹ được miêu tả trong sách với những đường nét sang trọng, mẹ tôi là người phụ nữ nghèo của khu chợ cũ. Mẹ đã có một đời chồng, nhưng đó là người đàn ông vũ phu đã gây nên những nỗi khổ và vết thương khó lành nơi thể xác và trong tâm hồn bà.
Sau này lớn lên, tôi mới biết chỉ vì mẹ không thể sinh con được nên mọi nỗi thống khổ trong hôn nhân bà đều nhận đủ. Nhưng dù quá khứ có đầy nỗi đau, dù gia đình không đủ đầy thì mẹ vẫn luôn trao cho tôi trọn vẹn tình yêu thương, và có lẽ tất cả những niềm vui mà mẹ không được nhận, mẹ đã luôn cố gắng trao chúng đến cho tôi – đứa con gái bà nhặt được nơi một góc nhỏ tối tăm của khu chợ cũ.
Cũng vì có một gia đình kỳ lạ như thế nên từ khi còn đi học, tôi vẫn thường hay bị bạn bè trêu chọc vì không có bố. Ban đầu khi nghe những lời trêu chọc ấy tôi đã rất buồn. Nhưng mẹ đã luôn dặn tôi rằng những kẻ mang đến đau khổ cho người khác là những người có trái tim không lành lặn và họ chỉ muốn ném vào người khác những bực bội và khó chịu nơi tâm hồn. Và nếu tôi có một trái tim ấm áp, thì những lời nói ấy chẳng thể nào ảnh hưởng đến bản thân mình. Nhờ có mẹ luôn ở bên cạnh ủi an, nhờ có mẹ luôn che chở mỗi khi mệt mỏi nên tuổi thơ tôi vẫn luôn đong đầy và tràn ngập niềm vui.
Tôi nhớ mãi rằng dù cuộc sống vẫn còn vất vả tuy đời sống không đủ đầy, mẹ vẫn luôn mong tôi được học hành tử tế và có một cuộc sống tốt hơn. Cũng vì thế nên từ khi còn nhỏ mẹ đã nghiêm khắc chấn chỉnh tôi mỗi lần bị điểm kém, mỗi lần tôi lười biếng không chịu học bài để mẹ phải phiền lòng. Tôi luôn mong sau này bản thân sẽ giúp mẹ có cuộc sống tốt khi đã có sự nghiệp và một công việc ổn định. Với giấc mơ và khát vọng nhiều như thế nên cũng từ khi còn đi học, tôi đã cố gắng hết mình vì những mục tiêu lớn lao. Thế nhưng mọi chuyện không như dự tính ban đầu, đến khi ra trường và bắt đầu sự nghiệp của bản thân, vì bộn bề cuộc sống tôi đã quên đi người mẹ yêu thương đã luôn mong chờ mình trở về.
Năm 18 tuổi, tôi xa nhà lên lên thành phố học Đại học.Trước khi rời xa mẹ để đi tìm giấc mơ cho mình, đôi tay yếu ớt của bà đã nắm chặt lấy tay tôi và căn dặn đủ điều, khi ấy tôi biết rằng: “Nếu giấc mơ của tôi ở đâu đó xa vời nơi tương lai thì giấc mơ của mẹ nằm ở tôi – đứa con gái nhỏ bé của bà”.
Cũng vì có có mục tiêu rõ ràng từ đầu nên suốt năm học Đại học, tôi đã luôn cố gắng hết mình để từng bước đạt được thành công, trở thành cô sinh viên giỏi giang và năng động nhất của trường. Không chỉ loay hoay với việc học, tôi cũng cố gắng phụ mẹ trang trải tiền học phí và sinh hoạt bằng những công việc làm thêm ở thành phố. Cũng vì thế, trong khoảng một thời gian dài, tôi đã vừa học vừa làm, vừa tự làm chủ cuộc đời mình bởi những kế hoạch vững chắc.
Tích lũy được nhiều thành tích đáng mơ ước nên từ khi ra trường tôi đã nhanh chóng tìm được chỗ làm việc thật tốt cho bản thân.Với cơ hội nắm bắt được trong tay, tôi đã luôn cố gắng rất nhiều để bước lên vị trí mà mọi người mơ ước, để trở thành cô con gái giỏi giang của mẹ. Tất bật với công việc nơi thành phố xô bồ, mỗi tháng tôi đều cố gắng gửi chút chi phí về quê cho mẹ để bà có thể trang trải tiền sinh hoạt và cuộc sống. Thế nhưng sau này tôi mới hiểu rằng, dù không nói ra, mẹ vẫn luôn mong tôi trở về, mong tôi thăm mẹ dù chỉ một lần sau nhiều năm xa nhà.
Chuyện đó, đến sau này tôi mới biết khi mẹ không may bị tai nạn trên đường mang hàng ra chợ bán. Nhận được tin tức không vui, lòng tôi đã đau đớn vô ngần, những ý nghĩ xấu cứ choáng ngự tâm trí khiến lòng tôi dâng lên nỗi chua xót khó tả, thế nhưng mọi thứ dần trở nên tốt hơn khi mẹ chỉ bị thương ở chân và không ảnh hưởng nhiều đến tính mạng. Tuy thế, sự kiện ấy đã cho tôi hiểu rằng bản thân phải quan tâm mẹ nhiều hơn. Tôi vẫn nhớ những đêm túc trực ở bệnh viện chăm mẹ, hai mẹ con đã có nhiều buổi tâm sự về cuộc sống và chia sẻ với nhau những nỗi lòng sâu thẳm. Ngoài kể cho tôi nghe những nỗi buồn của quá khứ, mẹ cũng nói dù tôi không phải con ruột của mẹ, thế nhưng
từ lâu mẹ đã luôn yêu thương tôi với một tình cảm vô bờ bến và suốt cuộc đời này mẹ vẫn mong tôi HẠNH PHÚC.
Biết được tin tức bất ngờ rằng chỉ là con nuôi, lòng tôi đã vô cùng đau đớn. Mọi thứ trước mắt như tối sầm lại và trái tim tôi như vỡ ra thành trăm mảnh. Khi ấy, tôi nhận thấy thế giới của mình chỉ toàn một màu giả dối và chính bản thân cũng chẳng thể tiếp nhận ngay được thông tin ấy. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều vào thời gian này, một mực tôi vẫn luôn yêu quý và trân trọng mẹ, thế nhưng một mặt con lại tôi cũng vô cùng muốn tìm hiểu về gia đình thật và thân thế của mình.
Tuy vẻ ngoài vẫn tỏ ra bình tĩnh, thế nhưng trong lòng tôi vẫn tồn tại muôn vàn câu hỏi liệu mẹ ruột của tôi là ai, vì sao lại bỏ rơi tôi, liệu bà có đang tìm đứa con này không. Vì suy nghĩ quá nhiều, đã có lúc tinh thần tôi xuống cấp trầm trọng. Để rồi trong một đêm mất ngủ, tôi đã đi đến quyết định giấu mẹ tự truy vết về quá khứ đau thương. Vì chuyện đã xảy ra từ rất lâu nên những thông tin còn lại dường như rất ít ỏi, tôi chỉ còn cách nhờ sự giúp đỡ của những tổ chức tìm kiếm người thân.
Tôi không những phải thực hiện những kiểm tra về mặt hành chính mà họ còn đề xuất sẽ sử dụng công cụ truyền thông để giúp tôi tìm lại gia đình. Tất bật với những dự tính mới, lần thứ hai tôi lại quên mất đi hình bóng người mẹ gầy gò đã luôn nuôi dưỡng và chăm sóc mình suốt bao năm tháng qua. Thế nhưng càng bước đến sự thật, tôi lại chẳng vui mà thay vào đó là sự buồn rầu và mệt mỏi. Trong tận cùng cảm xúc hỗn loạn của mình, những năm tháng tuổi thơ và tình yêu thương của mẹ nuôi lại là điều sưởi ấm tâm hồn tôi. Khi mọi chuyện trở nên lớn hơn, tôi đã không thể giấu được mẹ nuôi ý định tìm lại gia đình của mình nữa. Biết tin, mẹ bảo sẽ rất mừng nếu tôi tìm thấy người thân, nhưng trong đôi mắt mẹ cũng ánh lên một nỗi buồn sâu thẳm.
Để rồi, khi nhìn thấy rõ hơn nỗi buồn của mẹ, sau hơn nửa năm bước trên hành trình tìm về nguồn cội, tôi đã quyết định dừng lại mọi thứ. Tôi nhận ra, có lẽ tôi nên biết trân quý những gì ở hiện tại và để quá khứ ngủ yên ở một khung trời khác. Sự gắn bó của tôi trên cuộc đời này là nhờ mẹ nuôi, và có lẽ duyên phận của tôi với người phụ nữ kia đã kết thúc ngay từ khi bà chia tay tôi nơi một góc tối tăm của khu chợ cũ. Gác lại suy nghĩ lo âu, tôi cảm thấy bản thân cũng thanh thản và bình yên hơn rất nhiều. Điều quan trọng là tôi biết trân quý hiện tại và yêu thương, thời gian rồi sẽ trả lời cho tương lai xa xăm.
Những ngày tháng ấy giúp tôi nhận ra nhiều hơn, hiểu nhiều hơn về người phụ nữ ấm áp bên cạnh mình. Tôi cũng quyết định rằng sẽ đón mẹ cùng mình lên thành phố sống để chăm sóc tốt hơn cho mẹ. Bên cạnh đó, để chủ động chăm sóc sức khỏe tốt nhất cho bà, tôi đã chọn bảo hiểm thăm khám nội ngoại trú của Bảo Việt An Gia làm người bạn đồng hành. Bảo hiểm không hỗ trợ mẹ điều trị thăm khám tại những bệnh viện tốt nhất, mà còn là một khoản tích lũy vững chắc giúp cả hai mẹ con vượt qua những bất ngờ trong cuộc sống.
Từ khi thực hiện quyết định ấy đã hai năm trôi qua, và tôi vẫn cảm thấy hạnh phúc với những lựa chọn đúng đắn của mình.