Nỗi đau mất người thân là nỗi đau khó chữa lành bởi dù năm tháng đi qua thì kỷ niệm ở lại vẫn luôn là thứ giằng xé trái tim. Thế nhưng, con người chẳng thể cứ sống mãi với một nỗi buồn ấy, bởi cuộc sống vẫn cứ quay và ta vẫn phải chạy. Bởi có lẽ dù buồn đến mấy ta cũng phải đứng dậy để tiếp tục đi tìm những tia sáng ấm áp trong cuộc đời.
“Tôi vẫn nhớ những buổi chiều nhập nhoạng, bố chở tôi về trên con đường nhỏ giăng đầy lá và bụi đường. Tôi vẫn nhớ bữa cơm trưa đầy muộn phiền ấy, khi cả nhà đợi mãi mà bố vẫn chưa về, khi cơm đã nguội, canh đã lạnh, khi dòng thời gian cứ trôi nhưng cuộc đời bố thì dừng lại mãi mãi.”
Ngày ấy, nhà tôi nghèo lắm, mọi tài sản đều được gầy dựng từ đôi tay bố và mẹ. Năm tôi lên bốn, mẹ bắt đầu mở sạp buôn bán nhỏ lẻ, hàng năm cứ mỗi lần hè về là tôi lại phụ mẹ ra chợ, cùng mẹ dọn dẹp một góc gian hàng và dành cả ngày ngồi trên chiếc sạp đã dần tàn phai theo năm tháng. Bố tôi làm nghề chạy xe đường dài vận chuyển hàng đến khắp nơi trong cả nước, thế nên cơ hội tôi gặp bố không nhiều bằng mẹ và thời gian tôi ở bên cạnh ông càng ít.
Nhưng, bố vẫn là siêu anh hùng trong lòng tôi bởi ông luôn trao đến cho gia đình những điều tốt đẹp nhất. Mỗi lần bố về đều mang đủ thức quà bánh ngon lành và tặng tôi nhiều câu chuyện hay ho trên những cung đường tuyệt vời. Trong suốt năm tháng tuổi thơ và đến khi đã trưởng thành, bố luôn là điểm tựa vững chắc cho tôi tiếp bước, là bến bờ bình an cho tôi trở về mỗi khi mỏi mệt.
Tôi vẫn nhớ mãi ánh mắt tự hào của bố khi ông đứng nhìn tôi nhận tấm bằng tốt nghiệp Đại Học đỏ chót trên sân khấu. Môi mỉm cười và bàn tay nắm chặt lấy tay mẹ.
Để rồi, khi nhắc lại, tôi như vẫn nhớ buổi trưa hôm ấy, khi tôi xin phép nghỉ làm ở cơ quan để về nhà chúc mừng sinh nhật mẹ. Trên mâm cơm gia đình đầm ấm, mẹ đã nấu cho bố những món ăn ngon lành nhất và trong tâm trí tôi tưởng chừng đó là một trong những ngày hạnh phúc trên đời. Thế nhưng cuộc điện thoại khẩn cấp từ bệnh viện đã kéo tôi trở về với thực tại tàn khốc. Tin tức bố gặp tai nạn trên đường trở về nhà đã làm trái tim tôi đau đớn khôn nguôi và nhiều ngày sau đó là những năm tháng khổ ải nhất trong cuộc đời tôi từ trước đến nay.
Tôi vẫn như nhìn thấy mình đứng ôm di ảnh bố giữa trời mưa tầm tã, chớp nhoáng có lúc tôi lại thấy mẹ tựa vào vai mình khóc nấc lên. Dù trái tim đã hằn lên những vết thương khó chữa lành, nhưng cũng chính khi ấy tôi đã tự dặn lòng rằng bản thân phải mạnh mẽ để có thể chăm sóc mẹ thật tốt thay bố.
Sau khi bố mất một thời gian, vì quá đau buồn và mong nhớ nên sức khỏe mẹ cũng dần yếu đi. Là đứa con duy nhất trong nhà nên tôi vẫn cố gắng sắp xếp thời gian và công việc để chăm sóc bà, thế nhưng dù an ủi cách mấy, nỗi đau lớn lao ấy vẫn ăn sâu vào trái tim người phụ nữ đã mất đi một nửa thế giới.
Nhưng không vì thế mà tôi dần bỏ cuộc. Trong những năm tháng ấy, ngoài sự chăm sóc về tinh thần mà tôi dành cho mẹ, Bảo hiểm Bảo Việt An Gia cũng đồng hành cùng tôi bảo vệ về mặt thể chất cho bà. Với sự chăm sóc sức khỏe tốt nhất từ các đội ngũ y bác sĩ và bệnh viện có tiếng của thành phố, sức khỏe của mẹ sau một khoảng thời gian dài chững lại thì đã dần hồi phục nhanh chóng và có chiều hướng tiến triển tốt. Cuộc sống của cả hai mẹ con cũng dần tươi sáng hơn khi tôi nhìn thấy nụ cười của mẹ nở lại lên trên đôi môi tưởng chừng đã khô héo. Và có lẽ đến một khoảnh khắc nào đó, cả hai đều biết tựa vào nhau để vượt qua nỗi mất mát đau thương.
Chúng tôi cưới nhau vào một ngày tháng sáu, khi trời đổ cơn mưa đầu mùa tưới mát cả một khoảng trời tươi vui và hạnh phúc. Tôi đã nghĩ đến ngày này rất lâu, tôi đã mơ đến hôm ấy rất nhiều, thế nhưng đôi môi tôi vẫn chẳng thể nào khép lại vì hạnh phúc khi cả hai cùng nhau nắm tay sánh bước trên lễ đường.
Về chung một nhà được vài tháng thì ông trời trao tặng cho chúng tôi một thiên thần nhỏ. Những ngày mang thai là những ngày tuyệt vời nhất cuộc đời bởi tôi biết trong cơ thể mình còn đang hiện diện báu vật của cả nhà. Ngày tôi mang thai, mẹ chồng cũng luôn túc trực bên cạnh để chăm sóc mỗi khi tôi mỏi mệt và luôn căn dặn tôi đủ điều. Tôi rất thương mẹ vì tình thương bà dành cho cả gia đình mới của tôi. Tôi cũng rất thương mẹ vì những nỗi đau mất chồng vẫn chưa bao giờ nguôi trong trái tim bà và chúng tôi vẫn luôn tìm cách lấp đầy vết thương ấy bằng sự quan tâm và yêu thương dành cho mẹ.
Thế nhưng, niềm vui đến chưa được bao lâu thì vì sức khỏe không được đảm bảo, tôi đã đánh mất con trong tháng thứ 6 mang thai. Nỗi đau vô cùng lớn ám ảnh trong tâm trí khiến tinh thần tôi cũng đã vô cùng hoảng loạn trong khoảng thời gian này. Có những ngày dài bất tận tôi chỉ đau đớn suy nghĩ về những mất mát đau khổ mà bản thân phải trải qua. Và anh đã là người luôn an ủi tôi, là người chăm sóc và chia sẻ cùng tôi những nỗi đau đớn khôn cùng trong khoảng thời gian này. Mẹ chồng cũng là người xoa dịu trái tim nhỏ bé đã dần khô héo của tôi bằng tình yêu thương trân trọng, thế nên nỗi đau của tôi cũng dần đi qua và ánh nắng tươi đẹp cũng bắt đầu chiếu sáng le lói trong căn nhà ấm áp của chúng tôi.
Để rồi, sau hơn 2 năm xảy ra sự kiện ấy, chúng tôi lại tiếp tục đón thêm một thiên thần bé nhỏ của cả gia đình. Trong lần vượt cạn này, nhờ có sự hỗ trợ vững chắc của Bảo Việt An Gia, với sự chăm sóc tận tình của hệ thống y tế và đội ngũ y bác sĩ tốt nhất, mẹ con tôi đã mạnh khỏe vượt qua bão giông. Con đến mang đến muôn vàn niềm hạnh phúc và thêm gắn kết gia đình của chúng tôi.