Những người con dường như giành hết sự quan tâm, yêu thương của cha mẹ. Để rồi vòng quay cuộc sống, bộn bề lo toan đôi lúc khiến họ thiếu đi những cử chỉ yêu thương dành cho nhau. Chỉ tới khi xế chiều, khi mọi gánh nặng dần tháo gỡ, những quan tâm ngày nào mới trở về.

nhường hết yêu thương cho con cái

Từ khi còn nhỏ, tôi hiếm khi thấy ba mẹ có những lời ngọt ngào như trong phim hay chiếu trên TV. Mẹ tôi là Giáo sư đứng lớp ở trường Đại học Bách Khoa Hà Nội, mỗi ngày lên giảng đường, tối về soạn giáo án, thực hiện công trình nghiên cứu. Hiếm khi thấy mẹ tôi vào bếp vì mẹ nấu ăn không giỏi. Bố tôi thì khác, dù là kiến trúc sư xây dựng nhưng ông đam mê ẩm thực. Bữa ăn suốt 20 năm của tuổi thơ tôi đều nhờ một tay ông nấu nướng.

Bận rộn là thế, vậy nên thời gian ba với mẹ ở bên nhau cực kỳ ít. Ngày còn ở Thành Công, nhà tôi chỉ vọn vẹn 30m2 nhưng vẫn quá rộng rãi vì bố mẹ đi cả ngày, chỉ có tối về mới quây quần bên mâm cơm tối. Bận rộn với công việc, bố mẹ tôi cũng chẳng đi du lịch như bao gia đình khác. Các chuyến đi chơi trong ký ức của tôi chỉ là chuyến đi cùng cơ quan mẹ, công ty bố, hiếm có dịp nào cả nhà tôi đi với nhau. Có lần, tôi thấy mẹ giở một trang tạp chí và chỉ cho bố: “Sau này giá mà được đi tới Phú Quốc thì thích nhỉ, mình lâu lắm rồi chẳng đi chơi đâu”. Vậy mà bố chẳng đoái hoài: “Nhà còn bao thứ phải lo, đi đâu được mà đi”.

những bửa cơm từ tay bố nấu

Lần khác, tôi lén thấy mẹ gạt nước mắt trong phòng khi thấy ảnh bố chụp với một người phụ nữ khác. Mẹ không chất vấn gì bố nhưng chỉ thở dài. Còn bố thì bỏ ra ngoài hiên hút thuốc. Ngày còn trẻ, những lần mẹ buồn, mẹ khóc đều khiến tôi giận bố lắm, tôi quyết tâm phải lớn thật nhanh để có thể làm những điều mẹ thích. Nhưng có một chuyện khiến tôi đã thay đổi suy nghĩ.

Bố mẹ không mấy khi thể hiện tình cảm, sự quan tâm cho nhau trước mặt con cái
nhưng đối với tôi, bố mẹ lại quan tâm hết mực. Lo từng bữa ăn, giấc ngủ, từng quyết định trong cuộc đời của tôi đều có sự can thiệp của bố mẹ. Khi mới ra trường, tôi gặp trận sốt xuất huyết mấy ngày liền, mẹ xin nghỉ ở nhà chăm cho tôi, bố cũng tạm ngừng dự án lo chữa trị cho con gái. Những lúc như vậy, tôi thấy bố mẹ “tâm đầu ý hợp” lạ lùng, cứ như mọi yêu thương, tình cảm họ dồn hết cả cho mình tôi mà chằng giữ lại chút nào cho đối phương.

con giao me lai cho bo

Ngày tôi được phân công đi làm tại Hải Phòng trong 3 năm, bố mẹ tôi mới thật sự có thời gian dành cho nhau. Mỗi khi kể lại thời gian ấy, bố tôi vẫn hay trêu mẹ đó là thời gian “Chiến tranh lạnh”. Mẹ mải mê bên công trình nghiên cứu mới, bố cặm cụi tại công trình, cả hai chỉ về nhà khi đã mệt nhoài. Bếp nguội lạnh, nhà vắng tanh, chẳng chiến tranh lạnh là gì?

Mỗi khi về thăm không báo trước, nhìn nhà cửa trống vắng, ba mẹ gầy hơn khiến tôi xa xót. Tôi mong ba mẹ nhẹ gánh công việc để có thời gian nghỉ ngơi, đi du lịch và gần gũi, yêu thương nhau hơn. Và điều tôi ngóng trông đã tới nhưng lại trong hoàn cảnh chẳng ai muốn.

Do ăn uống thất thường, làm việc quá sức, mẹ hay lên cơn đau bụng. Ban đầu chỉ nghĩ vì đói, mẹ cũng không quan tâm tới nhiều. Càng ngày, cơn đau bụng dồn dập và mức độ càng mạnh, mẹ buộc phải đi khám và phát hiện mình đang bị viêm loét dạ dày do làm việc quá căng thẳng. Vậy là bố trở thành y tá bất đắc dĩ cho mẹ, ngày ngày nấu bữa sáng, bữa tối, lo nhắc nhở mẹ uống thuốc.

Có lẽ trong 24 năm cuộc đời, tôi chưa bao giờ thấy ba mẹ như bây giờ, người thì càm ràm nhưng vẫn nấu cơm thoăn thoắt, bày mâm đủ món. Người cau có nhưng vẫn ăn uống ngon lành. Hết bữa ăn, cả hai chẳng ai nói ai, một người rửa, một người úp bát khiến người con như tôi không khỏi ngỡ ngàng.

Ngày mẹ tôi nghỉ hưu sớm, chuyển về làm cố vấn cho trường, mẹ rưng rưng cầm bó hoa bố mua tặng. Bố nắm chặt tay mẹ như một lời động viên vì bố hiểu mẹ yêu nghề giáo, yêu công việc đến thế nào. Hồi sinh tôi được 1 tháng mẹ đã ngồi sửa bài cho sinh viên tới tối muộn mà quên cả ăn cơm.

con giao mẹ lại cho bố chăm sóc

Tôi và bố bí mật chuẩn bị cho mẹ một bữa liên quan thật hoành tráng tại nơi mẹ thích. Bố tặng mẹ một hợp đồng bảo hiểm thăm khám nội ngoại trú của Bảo Việt An Gia để mẹ chăm sóc, chú ý tới sức khỏe nhiều hơn. “Giờ bà cũng có tuổi rồi, con cái thì làm ở xa, mình chủ động chăm sóc sức khỏe thì hơn. Có bảo hiểm của Bảo Việt An Gia, bà đi khám được ở hơn 200 cơ sở uy tín cả nước luôn”, bố tôi nói rành mạch.

Bố đã dành tiền mua hợp đồng cho mẹ từ lâu nhưng chưa đợi dịp thích hợp để tặng. Vì thủ tục đăng ký đơn giản, nhanh chóng qua điện thoại nên mẹ cũng chẳng hay biết gì. Chi phí chỉ 3.000 đồng/ngày cũng hợp lý để nhà tôi đồng hành chăm sóc sức khỏe. Mẹ tôi vẫn càm ràm bố không bàn với mẹ trước nhưng ánh mắt không chối bỏ niềm vui và hạnh phúc mẹ đang có.

Tôi thì tặng quà cho cả bố lẫn mẹ, là một chuyến du lịch nghỉ dưỡng tại Phú Quốc. “Giờ bố mẹ đã có thời gian và có lý do để đi du lịch rồi ạ. Chuyến đi này coi như đổi gió và con nghĩ từ giờ trở đi sẽ còn nhiều chuyến du lịch cả nhà mình đi nữa”. Khi về tôi có nhắn cho bố: “Con giao mẹ lại cho bố đấy nhé, mẹ sụt cân nào là bố chịu kiểm điểm nhé ạ”. Bố tôi trả lời: “Lại còn phải dạy tôi nữa hả cô. Cô lo làm ăn, giữ gìn sức khỏe đi, mẹ cô đã có tôi lo”. Lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi đăng ảnh gia đình trên mạng xã hội, bức ảnh mẹ dựa đầu vào vai bố cười thật tươi.

Asset 4@2x

Yêu cầu tư vấn miễn phí

Gói bảo hiểm sức khoẻ Bảo Việt An Gia phù hợp








    Hotline tư vấn: 1800 6307