Từng là một tay ăn chơi lêu lỏng khiến tất cả mọi người xung quanh phải bàn tán, mẹ phải khóc cạn nước mắt vì những hành động nghịch phá, thế nhưng tưởng chừng cứ mãi sa đà vào mớ hỗn độn mà bản thân tự tạo ra thì anh đã vượt qua tất cả, để hoàn lương.
Năm nay gã đã ngoài 40 tuổi, tính tình cục mịch, khuôn mặt đầy vết sẹo ai nhìn cũng sợ, thế mà ít ai biết rằng sau vẻ ngoài thô kệch ấy là một tấm lòng nhân hậu mà gã quyết tâm đối đãi với cái xã hội đã từng ruồng bỏ mình.
Vào những ngày đẹp trời, tôi lại thấy gã xách trên tay thật nhiều túi hàng: nào bánh, nào dầu ăn, nào gạo,… hỏi ra mới biết hắn mang đi phân phát cho người nghèo, những người kém may mắn hơn hắn để san sẻ một chút yêu thương. Hắn làm việc thiện ít ai biết, thế nhưng cuộc đời phiêu bạt trước đây thì ai cũng hay.
Ngày xưa trong cái xóm cũ nát này, gã nổi tiếng là tay giang hồ thứ thiệt, lang bạt khắp đây đó để sinh sự, đánh nhau. Người mẹ già yếu của Hai đã không ít lần nước mắt ngắn dài đi tìm con khắp thôn cùng ngõ xóm, đến đâu giọng bà cũng mếu máo, đến đâu tiếng bà cũng nghẹn đặc một nỗi niềm đớn đau khó tả:
“Hai ơi, đâu rồi, về với mẹ đi con”
Ngày ấy hắn chỉ mới 25 tuổi, sức dài vai rộng, thanh niên trai tráng, sẵn sàng lăn xả mọi ngóc ngách để thể hiện bản thân. Hắn như một con chim đại bàng hung dữ, xem bầu trời là của mình và chẳng nể bất cứ ai. Chỉ cần một vài thứ vũ khí thô sơ và nhóm “anh em xương máu” là chú đại bàng ấy đã có thể tự tin thực hiện cuộc đi săn của mình. Thế nhưng, điều gì đến thì cũng đến, trong một lần tụ tập gây hấn, hắn đã bị rơi vào vòng lao lý.
Gã đi bóc lịch được 5 năm, đến khi được thả về thì mẹ đã mất. Người mẹ ấy mất vì nỗi lòng thương xót con, phần vì đôi mắt khô héo, đôi tay hao gầy, và đôi chân đã chẳng còn trụ vững để lê thê bước đi tìm con. Sự ra đi của mẹ đã gây cho gã một thương tổn rất đỗi lớn lao, lớn lao đến nỗi hắn đã khóc mãi, và tự thề trước tấm di ảnh của mẹ rằng bản thân sẽ hoàn lương.
Gã bảo sẽ hoàn lương, chẳng ai tin tưởng được. Cả xóm cứ nháo nhào lên rằng rồi “ngựa quen đường cũ”, nào thì là “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”,… thế mà từ ngày ấy, hắn đã trở nên hiền lành hơn cả. Vừa ra tù, nhận được một số tiền nho nhỏ trong tay là hắn lấy ngay làm vốn và mở một sạp rau ngoài chợ.
Sạp rau ấy ban đầu ế mốc ế meo, chẳng ai thèm lại gần.
Thế mà với cái sự thân thiện, cái tính thật thà, xởi lởi của gã mà người ủng hộ ngày một nhiều, lời được chút ít, gã lại tích tiền làm vốn đi bỏ mối cho các gian hàng khác. Cuộc đời giang hồ dãi nắng dầm mưa thất bại, và gã lại thành công với gánh hàng rau của mình. Chẳng biết nhờ gặp thời, hay do Hai buôn bán giỏi, mà sau hơn hai năm bắt đầu với cái duyên buôn bán, gã đã có chút ít tiền của và tiếng tăm đó đây.
Như lật sang một trang khác của cuộc đời, bản tính của gã dường như thay đổi hẳn từ khi lấy vợ. Vợ Hai là một người phụ nữ hiền lành, ngoan ngoãn, và rất thương yêu chồng. Dù cái vẻ ngoài khó ưa, bụi bặm, thế mà hắn thương vợ rất nhiều. Từ khi lập gia đình, hắn và vợ thường xuyên làm nhiều việc thiện giúp đỡ người nghèo hơn. Mỗi buổi sáng trước khi gà gáy là đã thấy một vài người tụ tập trước nhà hắn nấu cơm, nấu canh nhằm phát miễn phí trước cổng bệnh viện.
“Bên cạnh đó, nổi bật nhất vẫn là việc gã trích hơn 30% số lợi nhuận buôn bán được để đem đi giúp đỡ người nghèo, trẻ em kém may mắn. Chẳng ai biết việc thiện đó của gã cho đến khi có người đến cảm ơn, có người đến phỏng vấn. Không biết gã đã tìm được niềm vui của cuộc sống hay hy vọng mà hơn 10 năm gây dựng cuộc đời mới, hắn đã thay đổi rất nhiều. Chẳng còn đâu đấy gã trai mà ai cũng ghét, ai cũng sợ sệt mà thay vào đó là một người đàn ông trưởng thành và chững chạc hơn trong cái việc bàn tính cho tương lai.
Nhắc đến việc biết lo xa cho tương lai thì không thể không kể đến cái chuyện hắn đi dò hỏi và tìm hiểu khắp nơi nhằm mua bảo hiểm thai sản để chăm sóc vợ bầu. Không những biết yêu thương vợ mà Hai giờ đây còn biết dự tính và chăm lo tốt nhất cho gia đình nhỏ của mình. Được sự tư vấn của chuyên gia, thế là hắn đã chọn bảo hiểm thai sản “Bảo Việt An Gia” để làm điểm tựa vững vàng cho vợ vượt cạn. Nghe đâu cái bảo hiểm ấy không chỉ hỗ trợ vợ hắn trong việc thăm khám sức khỏe mà còn được chăm sóc các dịch vụ hàng đầu khi vợ gã sinh nở.
Mua bảo hiểm chưa được bao lâu thì vợ gã mang bầu, gã vui đến nỗi đi khoe khắp xóm. Từ khi vợ mang thai, gã thường xuyên đóng sạp sớm để về chăm sóc vợ, cũng như phụ giúp cô trong những công việc nhà. Bận rộn là thế nhưng gã vẫn không quên những công việc thiện nguyện của cả hai vợ chồng. Nhờ trời thương, hơn 9 tháng mang thai, vợ Hai đã vượt cạn thành công và mang đến cho cuộc đời gã một bé trai vô cùng kháu khỉnh. Từ khi có cu Bo, chú Hai lại càng thêm vui vẻ hơn đối với cuộc đời.
Câu chuyện gã trai lang bạt giang hồ dần chìm vào quên lãng, thay vào đó bây giờ
người ta nhớ đến một chú Hai bán rau dễ thương và tốt bụng.
Kể về cuộc đời chú thì mấy cũng không hết hấp dẫn, thôi để tôi qua nhà chú thưởng một ngụm trà rồi về kể tiếp cho bạn nhé!