Cuộc đời tấp nập có quá nhiều thứ phải bận tâm làm chị Lan quên mất đi gia đình cần điều gì ở chị nhất. Giữa lúc chìm đắm trong những rối ren nơi tâm hồn, chị Lan như vứt bỏ được tảng đá nặng trong tim mình khi tìm ra được giải pháp đúng đắn.
Vốn là con một trong gia đình, chị Đinh Thị Lan nhận hết mọi sự quan tâm, bao bọc, yêu thương của bố mẹ. Tuy nhiên đôi lúc tình yêu của bố mẹ quá lớn, làm chị cảm thấy mình bị tước đoạt mất quyền riêng tư. Dưới sự giám sát của bố mẹ, chị chẳng thể tụ tập bạn bè đến sáng, chẳng thể thoải mái ăn thức ăn nhanh, chị còn hay bị cằn nhằn vì thói quen xấu như lướt mạng xã hội đến khuya, kết quả là sáng chị bị trễ làm. Chị ao ước một cuộc sống chẳng còn lời làu bàu nào bên tai. Năm 25 tuổi, khi đã ổn định về mặt tài chính, chị quyết định dọn ra ở riêng để thoát khỏi sự che chắn của bố mẹ.
Sống tự lập, chị cảm giác như được hít thở bầu không khí mới. Những cuộc tụ tập bạn bè thâu đêm, những bữa ăn nhanh dần xuất hiện nhiều hơn trong cuộc đời chị. Sự hào hứng tăng lên, số lần chị về nhà dần thưa thớt hơn dù nơi chị ở cách nhà bố mẹ chỉ vỏn vẹn 5 cây số.
Nhưng nỗi lòng bố mẹ luôn được mong thấy chị nhiều hơn. Chẳng biết con ăn uống, ngủ nghỉ ra sao, bố mẹ chị càng thêm nóng lòng khi có những khoảng thời gian dài chẳng thể gặp chị. Để chắc rằng con mình đang sống tốt, bố mẹ chị đều tranh thủ thời gian qua thăm nơi chị sống. Nhưng điều đó làm chị cảm thấy phiền vì những lời la mắng lại xuất hiện. Thời gian sau này chị đều viện cớ hết bận công việc lại đến có hẹn với bạn bè lâu không gặp mỗi khi bố mẹ gọi điện báo sẽ sang. Thời gian dành ở bên bố mẹ chị chẳng có là bao. Chị cứ vô tư hứng khởi tận hưởng thú vui bên bạn mà chẳng ngờ bố mẹ chẳng còn bên chị được bao lâu.
Chị chẳng thể quên được cái ngày định mệnh ấy, khi chị nhận được cuộc gọi của mẹ giữa đêm. Bên kia đầu dây, tiếng mẹ khóc nấc chẳng thể nói rành mạch được một câu. Sau khi dập máy chị tức tốc đến ngay bệnh viện, hình ảnh bố đang nằm trên giường bệnh có lẽ sẽ bám theo chị cả đời. Gương mặt bố chẳng còn tí sức sống. Bố thì thào điều gì mà chị Lan chẳng còn nghe rõ. Chị vội nắm lấy tay bố nhưng đôi bàn tay bây giờ sao lạnh quá, chẳng còn hơi ấm như lúc bé bố dắt chị đi dạo. Chị chẳng thể tin rằng, bố lại rời đi, rời mẹ, bỏ lại chị như vậy.
Sau khi bố mất, chị Lan tự trách cứ bản thân. Chị nhận ra mình thật ích kỷ, mải ham mê cuộc vui mà chẳng mảy may quan tâm đến gia đình. Đau lòng, chị quyết định dọn về nhà để được bên cạnh, làm người bầu bạn với mẹ và cũng để không lặp lại sai lầm lần nữa. Chị cũng bắt đầu vùi đầu vào công việc nhiều hơn, mong sao nỗi dằn vặt và đau khổ trong tâm hồn mình được dịu đi đôi chút. Mỗi khi rảnh chị lại tìm thêm việc làm để bản thân trở nên bận rộn và ít nghĩ đến bố. Chị bỏ cả ăn, cả ngủ để kiếm tiền. Chẳng còn thời gian tụ tập bên bạn bè, chẳng còn những chuyến đi xa, mỗi ngày của chị cứ lặp đi lặp lại trong vô thức. Chị muốn kiếm thật nhiều tiền để bù đắp cho mẹ và hơn hết là có thể giảm bớt sự ân hận của chị với bố.
Nỗi đau chị dường như chẳng nguôi khi chị cố gắng xây dựng nên bức tường để ngăn cách chị với thế giới bên ngoài. Cuộc đời chị như rơi vào bế tắc. Những đêm liên tiếp mất ngủ, chán ăn làm chị trở nên mệt mỏi, cơn đau đầu cũng tìm đến chị thường xuyên.
Nhìn con mình tự làm khổ như vậy, mẹ chị Lan nhiều lần khuyên nhủ chị hãy sống cuộc sống mà chị muốn. Đừng tự trách móc bản thân quá nhiều, bởi bên chị còn có mẹ và nếu bố biết, chắc chắn sẽ không vui. Thế nhưng chị vẫn bỏ ngoài tai hết những lời của mẹ mà điên cuồng quay vào guồng công việc của mình.
Một buổi chiều sau khi tan làm, chị cảm thấy cơ thể uể oải. Cố gắng chạy xe về đến nhà, chị chỉ muốn ngủ. Nằm trên chiếc giường thân quen của mình, chị chìm vào giấc ngủ sâu. Trong cơn mê man chị nhìn thấy bố, chị thấy mình được bố cõng trên vai trong những ngày thơ bé. Bố nhìn chị bằng ánh mắt chan chứa tình thương, bấy giờ chị mới nhớ ra vào ngày trong bệnh viện bố đã nhắn nhủ chị rằng: “Con gái yêu của bố, không còn bố con phải yêu thương bản thân mình nhiều hơn, đừng bỏ bữa, đừng thức khuya, con phải khỏe mạnh để chăm sóc cho chính mình và cho cả mẹ. Vậy là bố yên lòng.”
Tỉnh cơn mê, chị lờ mờ nhìn xung quanh và thấy khuôn mặt mẹ lo lắng tột cùng. Hỏi ra thì chị mới biết là mình ngất xỉu vì đã làm việc quá sức. Nhìn mẹ cố kìm nước mắt, nhớ đến lời bố dặn chị nói với lòng mình rằng chị sẽ sống tốt hơn, không để cả hai phải bận tâm.
Sau khi xuất viện chị bắt đầu quan tâm đến sức khỏe nhiều hơn. Chị tạo cho mình một bảng kế hoạch, cân bằng giữa thời gian làm việc, nghỉ ngơi và bên mẹ. Sức khỏe của chị chính là điều quý giá nhất mà bố mẹ luôn muốn bảo vệ. Chị Lan quyết định tìm đến các biện pháp đầu tư cho bản thân, và bảo hiểm sức khỏe là giải pháp thiết thực nhất mà chị lựa chọn. Điều này không chỉ giúp chị được bảo vệ toàn diện nhất mà còn mang lại sự an tâm, thư thái trong chính chị và người thân yêu. Nhịp sống tươi trẻ của chị đang bắt đầu quay trở lại. Chẳng còn tảng đá nào đè chặt trong lòng nữa vì chị biết, bố chẳng mong gì ngoài được thấy chị khỏe mạnh và hạnh phúc.
Qua câu chuyện của chị Lan, chúng ta rút ra được rằng thời gian trôi chẳng chờ đợi ai. Mỗi ngày trôi qua khiến khoảnh khắc bên gia đình cũng bị rút ngắn. Hãy yêu thương và quan tâm bố mẹ nhiều hơn khi còn có thể và đừng làm họ đau lòng bằng cách quên đi sức khỏe của chính mình.