Tình yêu thương bố mẹ dành cho con là tình yêu bao la vô bờ bến. Dù thế giới này có muôn vàn khó khăn, bố mẹ luôn muốn dành cho con mình những điều tốt đẹp nhất mà chẳng đòi hỏi điều gì. Có mấy ai trên đời thương ta hơn bố mẹ của mình? Có mấy ai trên đời cho đi tấm chân tình mà không đòi hỏi lại điều gì?
Nhắc đến gia đình, ta lại nhớ đến người mẹ tần tảo sớm hôm nuôi con không quản ngại gian lao, những điều tốt đẹp nhất mẹ luôn dành cho con của mình mà không cần nhận về bất cứ điều chi. Nuôi con không chỉ là ngày một ngày hai, mà nó còn là một hành trình dài đi qua hết tháng ngày tuổi trẻ của bố mẹ.
Ngày còn bé, bố mẹ là cả thế giới nhỏ của con, nhìn thấy nụ cười, nhìn thấy ánh mắt của con cũng khiến bố mẹ hạnh phúc. Có những ngày thức cả đêm chăm con ốm bên ánh đèn vàng mờ nhạt, chỉ một làn gió thổi qua mang theo bao muộn phiền gửi gắm đến bố mẹ. Thế mà chỉ cần con vui, mọi khó khăn gian khổ cũng nhanh chóng tan biến.
Ngày con lớn, tình yêu của mẹ càng giăng đầy nơi những bước chân con đến trường, trong những nỗi lo lắng hay sự thay đổi từng ngày nơi đứa con bé bỏng. Con không còn nhỏ, áp lực của bố mẹ cũng nhiều hơn. Từ cơm áo gạo tiền, đến việc chăm lo đời sống cho cả gia đình. Nhưng sau áp lực ấy chính là tình cảm dịu dàng mà bậc sinh thành dành cho tài sản quý giá nhất của mình.
Ai cũng có một bến bờ vững chắc để trở về, ai cũng có một gia đình nhỏ bé là điểm tựa khi cuộc sống làm ta mệt nhoài. Câu chuyện của anh Thành, nỗi lòng của anh có lẽ cũng chính lời tâm sự chung của những đứa con dành cho bố mẹ của mình.
Anh Nguyễn Văn Thành là người con của mảnh đất miền Trung đầy nắng và gió. Sinh ra trong một gia đình không mấy khá giả, Thành luôn cảm nhận được chân thật và rõ ràng những vất vả của bố mẹ. Bố mẹ tần tảo từ sáng đến tối nơi đồng ruộng bao la. Suốt ngày bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, để chỉ mong bầy con có bữa cơm ấm no, được học hành, được đến trường tử tế. Tất cả thời gian đều dành để mưu kinh kiếm sống, bươn chải lo cho con nên thế giới của bố mẹ chỉ gói gọn nơi làng quê nhỏ bé, có gì quý giá, có gì tốt lành bố mẹ luôn dành cho những đứa con của mình.
Dù đã khôn lớn nhưng hình ảnh mẹ đạp chiếc xe đạp nhỏ chở anh về trên con đường làng cũ kỹ luôn là ký ức mà anh Thành nhớ mãi. Một trong những buổi chiều nhập nhoạng trên con đường ấy, mẹ bảo mong ước lớn nhất của mẹ là được nhìn con khôn lớn, được nhìn thấy con mình sống một cuộc sống đủ đầy và trọn vẹn yêu thương.
Nhờ sự vun vén từ bàn tay của bố mẹ, nên cả 3 anh chị em Thành ai cũng được học hành và trở thành những người thành đạt trong xã hội. Dù là ngày ấy hay là bây giờ, dù chẳng còn là cậu bé ngây thơ ngồi sau bóng lưng còm cõi của mẹ, nhưng ước mong của anh vẫn chỉ có một: Ước mong ấy là được chăm sóc tốt nhất cho bố mẹ.
Khi đàn con lớn khôn, thì tuổi của bố mẹ cũng đã bắt đầu già đi. Mắt mẹ mờ, tay mẹ run, nụ cười của mẹ in hằn muôn vàn nỗi khắc khổ của cuộc sống. Nhìn mẹ già đi, anh Thành lại mong ước được một lần đổi lấy tuổi trẻ của bố mẹ, một lần gánh trên vai nhọc nhằn, để họ luôn được sống vui vẻ và tận hưởng thế giới của riêng mình.
Có bao giờ bạn dành lời cảm ơn đến bố mẹ của mình chưa?
Càng lớn, sự cách biệt tuổi tác giữa hai thế hệ càng xa khiến ta càng khó khăn hơn trong việc tìm kiếm sự đồng điệu giữa hai tâm hồn. Có những lời nói yêu thương tưởng chừng dễ dàng nhưng lại vô cùng khó nói. Nhưng đôi khi lời cảm ơn chẳng phải là điều gì đó quá xa xăm, yêu thương đôi lúc chỉ đơn giản là sự quan tâm nhỏ nhặt của chúng ta dành cho bố mẹ.
Để dành tình cảm trọn vẹn nhất đến bố mẹ của mình, anh Thành luôn muốn tìm kiếm những giải pháp tốt nhất để chăm sóc toàn diện sức khỏe cho họ. Việc tích lũy bảo hiểm cũng là một trong những phương án mà anh chọn để bố mẹ được chăm sóc tốt nhất, đảm bảo các điều kiện thăm khám tốt nhất khi chẳng may có bất ngờ xảy đến. Phương án tích lũy ấy cũng giúp anh đảm bảo được một nguồn chi phí dự phòng cho bố mẹ, tạo một lá chắn sức khỏe tốt nhất cho họ. Khi có sức khỏe tốt nhất, bố mẹ sẽ có nhiều cơ hội hơn để tận hưởng cuộc sống tươi đẹp.