Trong cuộc đời, gặp nhau là duyên nhưng có thể bên nhau, vượt qua những khó khăn, thử thách trong cuộc sống lại là lựa chọn của mỗi người. Chỉ cần có sự chuẩn bị kỹ lưỡng cho tương lai, những kế hoạch cùng mục tiêu cụ thể, và đặc biệt là tình yêu, lòng vị tha dành cho đối phương, những cặp đôi như Hoàng Lan và Khôi trong câu chuyện dưới đây sẽ tìm thấy cái kết viên mãn cho chính mình.
Tháng 11 năm ấy, khi những cơn gió bắt đầu càn quét khắp thôn cùng ngõ xóm, tôi lững thững đi khắp phố phường nhộn nhịp của Sài Gòn. Thành phố náo nhiệt đến vậy nhưng trong tim tôi vắng lặng đến lạ lùng. Tưởng chừng trọn vẹn đấy, nhưng trong tôi vẫn trống trải và kiếm tìm một chút hơi ấm cho con tim.
Ở lứa tuổi xấp xỉ 27, khi sự nghiệp ổn định, tôi dần muốn tìm bến đỗ bình yên cho cuộc sống của mình. Tôi và anh gặp nhau vào một ngày hè, khi anh đến mang theo cơn mưa tưới mát những nhành cây vốn đang khô cằn bởi cái nắng Sài Gòn 32 độ.
Khi ấy, tôi đang đảm nhiệm công việc hướng dẫn cho anh – một chàng nhân viên mặt còn non choẹt, tính tình còn bốc đồng và nông nổi. Thế mà ở anh vẫn có gì đó cuốn hút tôi, chút ấm áp, chút quan tâm ấy đã nhanh chóng cướp mất trái tim tôi ngay từ lần thứ ba gặp gỡ. Từng là cô gái xinh xắn nhất trong văn phòng, từng chối biết bao lời yêu thương nhiệt thành, từng làm biết bao trái tim tan vỡ, thế mà gặp anh, lần đầu tiên tôi cảm nhận được thứ tình yêu mãnh liệt đang chảy trong trái tim nồng cháy.
Và có lẽ tôi sẽ mãi là người thua cuộc trong cuộc tình của chính mình nếu không có một chuyện xảy đến khiến mọi thứ trở nên rõ ràng và chân thật. Hôm ấy chúng tôi nhận được một tấm thiệp hồng từ người bạn cũ của anh, và trong khoảnh khắc nhất thời tôi lại muốn cùng anh là một đôi vô cùng đẹp. Chọn chiếc váy màu xanh da trời – màu anh thích, dùng mùi hương nước hoa anh yêu, có lẽ tôi lại muốn một lần nữa trở thành cô gái xinh đẹp và rạng rỡ nhất bên cạnh anh, chỉ riêng anh thôi.
Chú rể là một người bạn đại học của anh nên hầu như khách dự tiệc đều là đồng môn đã cùng anh chinh chiến qua những ngày tháng sinh viên đầy nhiệt huyết. Để rồi, qua những lời bông đùa, qua những câu chuyện úp mở, tôi phát hiện ra cái tên Minh Châu. Mỗi lần nhắc đến cái tên ấy, đôi mắt anh lại buồn sâu thăm thẳm. Dường như trái tim tôi cũng rung lên mỗi lần đôi bàn tay anh siết chặt lại, mỗi lần nỗi buồn thoáng qua trong nét cười gượng trên môi anh.
Tối hôm ấy, ngồi sau chiếc yên xe quen thuộc, tôi bỗng có cảm giác xa cách anh vô bờ. Giữa chúng tôi như có một bức tường vững chãi, ngăn cách hai con người ở hai khung trời xa lạ. Và có lẽ bao nhiêu năm qua tôi là người duy nhất cứ mãi tự mộng mị trong cơn mơ tình yêu của mình. Chúng tôi im lặng rất lâu, thì anh bỗng lên tiếng phá tan bầu không khí lạnh giá.
Ngay khoảnh khắc ấy, tôi bật khóc và tôi cảm nhận được hơi ấm của anh đang lan tỏa khắp cơ thể mình. Áp má vào lồng ngực anh, tôi nghe trái tim chúng tôi hòa cùng một nhịp. Tôi cảm nhận được giọt nước mắt của anh rơi trên đôi vai mình.Và một lần nữa, một lần nữa thôi tôi muốn là người sẽ giúp anh xoa dịu những nỗi buồn ấy.
Chúng tôi chính thức cưới nhau vào một ngày đầu hè trời xanh nắng vàng. Hôm ấy, tôi là cô dâu xinh đẹp nhất, rạng rỡ nhất, sánh vai cùng anh bước trên lễ đường. Hôm ấy, tôi đã tưởng rằng câu chuyện tình yêu của mình đã đi đến kết quả tuyệt đẹp. Nhưng, cuộc sống vẫn có những bất ngờ không thể lường trước…
(Còn tiếp)