Người ta thường nói yêu thôi chưa đủ, phải thương và đủ vị tha cho nhau. Liệu Hoàng Lan và Khôi có vượt qua được những phút yếu lòng để cùng vun vén cho gia đình nhỏ của mình? Câu trả lời sẽ có trong kỳ cuối: Điều kỳ diệu của tình yêu…
Hai vạch đỏ trên chiếc que thử thai là thứ duy nhất khiến nụ cười trên môi tôi chẳng thể nào khép lại. Cuối cùng, tôi đã có thể làm mẹ, cuối cùng bao nỗ lực của tôi và Khôi đã có kết quả tốt đẹp. Từ khi có em bé, tôi chọn làm việc ở nhà để đảm bảo sức khỏe và chuẩn bị tốt nhất nhằm chào đón thành viên mới của gia đình. Cũng là lần đầu mang thai nên tâm lý của tôi có rất nhiều thay đổi rõ rệt. Nhưng cũng nhờ có anh luôn quan tâm chăm sóc nên tôi cũng cảm thấy thoải mái và dễ chịu hơn đôi chút.
Hôm ấy chị dâu đột ngột ghé thăm, bình thường quan hệ giữa chúng tôi đã không tốt nên một mình đối mặt với chị càng khiến tôi có cảm giác lo lắng. May thay, chị chỉ ở lại thăm chỉ khoảng 1 tiếng rồi đi công việc. Trước lúc đi, thấy chồng tôi mãi cũng chưa về, chị nói bóng gió rằng:
-“Phụ nữ mang thai, thay đổi trăm bề, cẩn thận chồng đi tìm tình mới đấy.”
Tuy không quan tâm vì biết trước giờ tính tình của chị không tốt nhưng những lời nói ấy lại khiến tôi băn khoăn. Bỗng dưng một nỗi sợ thoang thoảng ghé qua tâm trí làm trái tim tôi giật thót. Nhưng rồi anh về, mua loại bánh Tiramisu mà tôi thích, khi anh khẽ ôm tôi vào lòng, mọi lo lắng trong tôi dường như đã tan biến.
Bắt taxi đến trước cửa công ty, tôi may mắn gặp các bạn đồng nghiệp của mình đang tan ca ra về. Gặp tôi ai nấy cũng đều mừng rỡ, cảm giác vui vẻ của những ngày còn làm việc ở đây bỗng ùa về trong tôi. Sau khi hỏi thăm tình hình cuộc sống và sức khỏe của cả hai mẹ con, một chị đồng nghiệp bảo anh vẫn đang ở công ty cùng Châu làm việc. Cái tên Châu bỗng khiến tôi như giật thót, lòng ngực tôi bỗng nhói lên một cảm giác khó tả.
– “Châu nào hở chị? Công ty mình có nhân viên mới ạ?”
– “Đúng rồi em, Minh Châu. Cô ấy giỏi lắm, nghe đâu mới từ Mỹ về, là bạn cũ của Khôi hay sao đấy.”
Nghe đến đây, tôi bỗng dưng im bặt. Từng đoạn ký ức bỗng ùa về, những ký ức mà tôi chẳng bao giờ muốn nhớ lại. Khẽ cảm ơn mọi người, tôi chào họ và bảo sẽ ngồi ở sảnh chờ anh. Đúng như tôi dự đoán, một lúc sau anh và Châu đi xuống, trên đôi môi anh đang nở một nụ cười rất tươi, nụ cười tưởng chừng chỉ dành riêng cho mẹ con tôi. Khoảnh khắc ấy, trái tim tôi như thật sự vỡ vụn, bằng một nỗ lực phi thường, tôi bắt xe về nhà một mình.
Hơn một tiếng sau anh về, đôi mắt Khôi như ngỡ ngàng khi thấy tôi nhìn anh chòng chọc. Đôi tay anh buông thõng, tôi biết anh sẽ không nói dối tôi vì anh là kẻ nói dối tệ. Tôi biết anh sẽ không cự cãi vì chỉ cần nhìn anh đã biết tôi hiểu thấu những gì?
– “Anh về trễ nhỉ?” Cảm giác như một không khí nặng nề đang bao trùm khắp không gian, tôi khẽ lên tiếng trước.
– “Ừm, anh có việc với đồng nghiệp.”
– “Đồng nghiệp nào? Châu à?”
Nghe đến đây, anh ngước mắt nhìn tôi, sự lo lắng và nỗi buồn sâu thẳm lộ rõ trong tôi mắt anh.
– “Em à, em cần nghe lời giải thích…”
– “Anh có thương mẹ con em không?” Tôi khẽ lên tiếng, kèm theo tiếng nấc đã nén từ rất lâu. Bất giác những dòng nước mắt cứ vội vàng rơi trên đôi mi tôi và tuôn như dòng suối. Sự cay đắng và nỗi đau cứ dằn xé trong trái tim khiến tôi vô cùng khó chịu. Thấy tôi khóc, anh chạy lại ôm tôi vào lòng. Sự ấm áp của anh cũng chẳng thể làm trái tim tôi nguôi ngoai, vùng ra khỏi vòng tay anh, tôi đứng dậy và bảo sẽ về nhà mẹ. Lần này đến lượt anh níu tay tôi, đến lượt anh ôm tôi vào lòng và xin tôi một lần lắng nghe anh. Nhưng sự mù quáng đã lên đến đỉnh điểm, tôi xô anh ra và quyết định đi khỏi nhà ngay trong buổi tối hôm ấy.
Về nhà mẹ được hơn 2 tuần, ngày nào anh cũng ghé thăm tôi, ngày nào anh cũng ngồi nói chuyện với mẹ đến tối và cầu xin trợ giúp. Nhìn thấy anh, sự căm ghét lại trỗi dậy trong trái tim, và đã có lúc tôi muốn kết thúc mối quan hệ đầy mệt mỏi này. Thế nhưng, mỗi lúc chạm tay lên con, mỗi lúc nghĩ về ngày tháng trước đây, tôi lại muốn cho cả hai chúng tôi một cơ hội. Cứ mãi chìm đắm trong nỗi lo âu, sức khỏe tôi có chiều hướng chuyển biến xấu khiến mẹ và anh vô cùng lo lắng. Tưởng cứ mãi lạc trong những suy nghĩ không có lối ra của mình thì hôm ấy tôi nhận được một cuộc gọi từ Châu. Trực tiếp trò chuyện với cô ta là điều tôi chưa bao giờ nghĩ đến, thế nhưng cuối cùng tôi đã quyết cho tất cả một cơ hội.
Chúng tôi trò chuyện rất lâu và chủ yếu chỉ là cô ta nói. Lời đầu tiên Châu xin lỗi gia đình tôi, xin lỗi vì đã khiến mọi chuyện thành ra như vậy. Châu đã xin nghỉ việc ở công ty và mong tôi hãy cho Khôi một cơ hội. Mãi tôi mới biết một năm trước đây Châu cũng chịu một cú sốc lớn vì chồng ngoại tình, trong một phút nông nổi lao ra đường, Châu đã đánh mất đứa con còn trong bụng. Mọi thứ đến bất ngờ khiến tâm lý cô ta không ổn định, Châu về đây với mong muốn làm lại cuộc đời, nhưng khi gặp anh, Châu lại không kiểm soát được lý trí và tình cảm của mình. Cô ta chỉ mong tôi hiểu Khôi chẳng làm gì có lỗi đối với tôi. Đồng thời, Châu cầu xin và hy vọng rằng tôi sẽ không lầm lỡ bước đi trên con đường đầy đau khổ của cô ta. Câu chuyện ấy khiến tôi bật khóc, chẳng biết cho cô ta hay cho bản thân mình, nhưng sau tất cả tôi quyết định tha thứ. Có thể là tha thứ cho anh, hoặc cho tôi.
Một tháng không gặp, trông anh vô cùng mệt mỏi và tiều tụy. Gặp lại tôi, nét cười trên đôi môi lại vô cùng ấm áp và hiền lành. Tôi chẳng biết nói gì ngoài vài lời xã giao như thường lệ. Anh chẳng biết nói gì ngoài lời xin lỗi. Và anh ôm tôi, bật khóc, lần thứ hai tôi thấy anh khóc… vì tôi.
Chúng tôi chào đón thiên thần nhỏ của mình vào một ngày mùa hè, trời đổ cơn mưa như ngày đầu tiên mang anh đến bên tôi. Vì sức khỏe từ lâu đã không tốt, nên tôi là ca sinh khó. Suốt những giờ nằm trên bàn mổ, đã có lúc tôi nghĩ mình đã trút đi chút sức lực cuối cùng. Nhưng may mắn vì có sự chăm sóc, quan tâm của chồng và hệ thống chăm sóc y tế tốt nhất, cũng nhờ bước chuẩn bị vững chắc mà cả hai đã lựa chọn để phòng tránh những rủi ro và bất trắc, giải pháp bảo hiểm thai kỳ cũng giúp chúng tôi không phải quá lo lắng về các chi phí phát sinh, nên hành trình ấy của cả hai vợ chồng cũng đã nhanh chóng nhận lấy kết quả tốt đẹp.
Ngày nhìn thấy con, ngày ôm con vào lòng là lúc tôi cảm thấy hạnh phúc nhất. Không chỉ hạnh phúc vì nhìn thấy con khỏe mạnh, mà chúng tôi còn hạnh phúc vì đã luôn cố gắng, luôn chân thành và trọn vẹn. Nhìn đôi mắt hạnh phúc của anh, nhìn anh tất bật chăm sóc cho cả hai mẹ con, có lẽ tôi đã thầm biết ơn vì tình yêu của anh dành cho tôi.
Con lên bốn tuổi, nhân kỷ niệm ngày cưới, chúng tôi đã quyết định ghé thăm Paris – nơi mà cả hai vợ chồng đã mong ước được du lịch từ rất lâu. Nhìn thấy anh bận rộn cho chuyến đi, lo lắng từ vé máy bay, hành lý đến tìm hiểu các giải pháp bảo hiểm tai nạn cho cả gia đình lại khiến tôi thêm vững tâm. Có lẽ đây cũng là lúc tôi muốn cảm ơn anh vì đã luôn chăm sóc cho cả gia đình. Và tôi cũng cảm ơn mình vì đã chọn cách tha thứ, chọn cách yêu thương thêm một lần nữa trong đời.
(Hết)