Trong cuộc đời mỗi người, sẽ có vô vàn những khoảnh khắc mà sau này khi nhớ về lại nhói lên niềm tiếc nuối. Có người vì đôi lần yếu đuối đã buông tay tình yêu cả đời, có người hối tiếc vì chút băn khoăn mà mất đi cơ hội. Lại có người hối tiếc vì điều ngọt ngào chưa bao giờ dám nói, để rồi khi nhận ra thì đã quá muộn màng.
Cùng lớn lên trong ngôi làng nhỏ bé tận tít vùng cao nguyên, Hân và Dương hiểu nhau đến từng sở thích lạ lùng của bạn. Ngày bé cùng nhau chạy quanh đồi, hái quả dại nhai tóp tép, lớn lên lại chia sẻ những ngày đến trường vô cùng đáng nhớ. Nhà ở vùng quê nghèo, trường lại xa tít tắp, có những buổi chiều mưa, Dương chở Hân trên xe đạp nhỏ vượt 8km trở về.
Ngày ấy, người có ướt, quần áo có lấm lem, khuôn mặt có chai sạn đi vì nắng gió nhưng cả hai vẫn vui vẻ vì luôn có người bạn đồng hành đi qua mọi bão giông. Cùng trải qua tuổi thơ trọn vẹn nên Hân và Dương đều có chung những ký ức yêu thương và đẹp nhất. Để rồi khi nghĩ về tuổi thơ của mình, Hân vẫn luôn cảm giác mình là cô gái hạnh phúc và may mắn trên đời.
Tuy là bạn thân nhưng khác với cô bạn Hân luôn vui vẻ hoạt bát, Dương lại là cậu trai trầm tính và ít nói. Ngoài Hân, Dương chỉ có những cuốn sách là người bầu bạn khi rảnh rỗi. Cũng vì thế, dù ít tuổi nhưng Dương hiểu biết rộng và học giỏi môn văn. Và khi đứng trước ngã rẽ cuộc đời, Dương đã chọn đi theo đam mê trở thành phóng viên. Còn Hân lại mong muốn trở thành một cô bác sĩ nên cũng từ đó con đường đi của cả hai đã có những hướng khác biệt.
Học khác trường, cuộc sống khác nhau nên dù ngược xuôi chung một thành phố, cả hai rất ít gặp mặt. Thời gian dần trôi, trong lòng Hân vẫn nung nấu mong mỏi gặp lại người bạn thuở ấu thơ để ôn lại chuyện cũ, ôn lại những ký ức tuổi thơ ngọt ngào. Mỗi lần gọi điện hẹn gặp, Hân chỉ nhận lại lời từ chối với vô vàn lý do từ Dương.
Tưởng chừng tình bạn ấy cứ mãi trở nên xa cách như thế thì tình cờ Hân gặp lại Dương trong một hoàn cảnh vô cùng oái ăm khác.
Xa mặt cách lòng, những cuộc trò chuyện của Hân và Dương cũng dần ít đi. Guồng quay hối hả của cuộc sống cuốn đi những tâm tư, nhớ nhung, hỏi han của hai người bạn thanh mai trúc mã. Tình bạn của họ nhạt nhòa dần theo từng mảnh ký ức xáo trộn. Để rồi vào một ngày giữa tháng 4, Hân nhận được tin như sét đánh ngang tai từ người bạn cũ.
Từng câu chữ chắp nối trong tiếng khóc nghẹn ngào, mẹ Dương thông báo người con bà yêu thương chẳng còn sống được bao lâu, tâm nguyện cuối cùng của anh là được gặp lại cô bạn thân thuở nhỏ. Mọi thứ dường như vỡ òa khi Hân nghe được tin dữ, cô tức tốc về quê với nỗi sợ không kịp gặp lại Dương.
Lặng lẽ bước vào ngôi nhà với mảng tường tróc sơn, Hân nhận ra bóng dáng hao gầy của Dương nơi một góc giường vắng lặng. Khuôn mặt tươi trẻ ngày nào giờ trở nên vô cùng nhợt nhạt, sự trẻ trung ngày xưa giờ đã thay thế bởi sự úa tàn vì bệnh tật. Ngồi tâm sự với Dương, được nghe anh kể về câu chuyện của mình, Hân mới cảm thấy vô cùng hối hận vì thời gian qua vì sự ích kỷ của bản thân, cô đã chẳng thể cùng anh bầu bạn và chia sẻ những nỗi buồn trong cuộc sống.
Dương kể, bắt đầu từ năm ba đại học, sức khỏe của anh đã có những biểu hiện không tốt. Có những hôm thức khuya học bài, anh luôn thấy chóng mặt và mệt mỏi. Tình trạng ấy cứ kéo dài một thời gian dài. Anh nghĩ bản thân chỉ đang học hành quá sức và lo lắng chuyện tình cảm nên sức khỏe không tốt. Thế nhưng trong một lần tham gia hiến máu, anh phát hiện ra bản thân đang bị ung thư.
Đi khám, Dương ngỡ ngàng vì khối u đã nhanh chóng di căn, bệnh anh đang ở giai đoạn cuối. Mọi chuyện đến bất ngờ khiến chàng trai choáng váng, đau khổ cùng cực. Quá trình điều trị kéo dài làm gia đình anh lao đao vì gánh nặng kinh tế. Có những lúc mệt mỏi đến tận cùng, Dương chỉ muốn tìm gặp lại cô bạn của mình để ôn lại những kỷ niệm vui vẻ ngày ấy, thế nhưng sự sợ làm phiền đến cuộc sống của Hân nên anh chỉ biết giấu đi những muộn phiền cho riêng mình.
Nghe giọng nói thân thương của Dương, Hân bật khóc hối hận vì những suy nghĩ hời hợt của bản thân đã khiến cô đánh mất người bạn thân nhất của mình, đánh mất khoảng thời gian quý giá được ở cạnh anh. Càng hối hận, cô càng mong muốn sẽ giúp đỡ Dương và chăm sóc anh những ngày tháng chẳng còn bao nhiêu này.
Dương mất vào một ngày đầu tháng Giêng. Ngày đưa tang anh, trời đổ cơn mưa tầm tã như nỗi buồn của Hân. Khi những đau đớn càng dằn xé trái tim cô gái trẻ, Hân càng mong muốn có thể bù đắp và giúp đỡ cho người bạn của mình. Dương đi bỏ lại mẹ già và cô em gái nhỏ vẫn còn đang ở độ tuổi học sinh, mất đi người đàn ông trụ cột gia đình, ngôi nhà anh lại càng trở nên buồn và hiu quạnh đến tận cùng. Cũng vì thế, Hân vẫn luôn cố gắng giúp đỡ gia đình của Dương hết sức có thể.
Ngoài vận động quyên góp, cô cũng sử dụng một phần lương của mình nhằm giúp đỡ một phần chi phí nhỏ cho gia đình họ. Nhờ sự chung tay góp sức, hỗ trợ nhiệt tình của mọi người, cuộc sống gia đình Dương dần tạm ổn.
Sự ra đi của Dương khiến Hân vô cùng đau khổ nhưng cũng giúp cô nhận ra những bài học của cuộc sống tàn nhẫn. Nỗi buồn mất mát ấy có lẽ chẳng thể nào vơi, nhưng rồi cô cũng phải đối mặt với thực tại và trở về với cuộc sống riêng của mình. Tổ chức lại mọi thứ, Hân cũng chọn tích lũy một khoản dự phòng tốt nhất cho gia đình và bản thân nếu chẳng may có rủi ro xảy đến với cô.
Nhờ sự tư vấn của các chuyên gia dày dặn kinh nghiệm, Hân đã chọn tham gia bảo hiểm sức khỏe của Bảo Việt An Gia để có thể chủ động chăm sóc sức khỏe tốt nhất và đỡ đần các khoản chi phí y tế. Sự lựa chọn này của cô cũng đánh dấu một bước chuyển mới trong tâm hồn cô gái trẻ, và cuộc sống của cô.