“Đến một thời điểm nào đó, ta sẽ dần trưởng thành và nỗi buồn chẳng còn là thứ mãi giằng xé và ám ảnh trái tim ta. Khi ấy, mọi nỗi đau sẽ qua và thế giới sẽ dần trở thành bình thường. Nhưng những tình cảm và kỷ niệm đọng lại vẫn là ký ức quý giá chẳng thể quên”.

nỗi nhớ thầm lặng trao tặng người thương

Tôi trở về Huế vào một ngày mưa buồn, cảnh vật xung quanh xám xịt như nỗi lòng tôi ra ngày ra đi. Lặng lẽ bước trên con đường quen thuộc xưa, mọi kỷ niệm trong tôi trở về như những ngày còn thơ bé, ngày thế giới vẫn còn tươi sáng và gia đình vẫn còn hạnh phúc, ấm êm. Nhác thấy tôi trước cổng nhà, mẹ dừng công việc và chạy vội ra đón. Nhìn đôi tay nhăn nheo, nhìn những nếp nhăn trên trán hao gầy của của mẹ, lòng tôi bỗng dấy lên nỗi xót xa vô hạn bởi tôi nhận ra sự độc ác của thời gian.

– “Sao về mà chẳng gọi điện cho mẹ vậy con?” Nhìn tôi bởi ánh mắt âu yếm, mẹ khẽ hỏi tôi bằng tông giọng vừa trách móc lại vừa thương.

Bất giác tôi lại muốn ôm chầm lấy mẹ, trở về là cậu bé ngày xưa hay ngã vào lòng bà để chia sẻ những nỗi buồn. Có lẽ, mẹ chẳng biết tôi lại một lần chạy trốn về đây bởi những bộn bề cuộc sống làm tôi mệt mỏi. Trước kia, tôi đã từng trốn khỏi nơi đây để quên đi những nỗi đau và ngày nay tôi lại trở về để một lần nữa trốn chạy. Cảnh vật xung quan nhà vẫn vậy, vẫn hàng cây, vẫn bờ giậu nơi chất chứa đầy hình ảnh yêu thương của bố. Nhắc về bố, những ký ức về ông cứ mãi vẩn vơ trong tâm trí tôi và từng góc nhà, từng không gian đều chứa đầy kỷ niệm của cả hai.

ký ức về bố

Ngoài mẹ, bố là người tôi thương yêu nhất trên đời. Mỗi lần nhắc đến ông, tôi đều cảm thấy tự hào và cảm phục vì đối với tôi bố là người anh hùng mà tôi  trân quý. Bố chẳng cao to đẹp trai như những ông bố Hàn Quốc tôi xem trên phim, bố cũng chẳng giàu tri thức các nhà triết học trên trang sách, thế nhưng bố luôn là mẫu người mà tôi luôn mơ ước sẽ trở thành. Với bề ngoài thô kệch  và cục mịch, trong bố lại là trái tim ấm áp và bao la. Bố xuất thân trong một gia đình nông dân nghèo, từ nhỏ đã phải chịu nhiều thiệt thòi bởi gia đình và xã hội.

Biết rõ được nỗi tủi thân của việc không có đầy đủ tình thương gia đình, thế nên bố luôn muốn bù đắp cho chúng tôi những tình cảm trọn vẹn nhất. Bố kể ngày xưa bố rất thích đọc sách, nhà ở quê cách thị trấn đến 10km, thế nhưng với sự say mê chiều nào đi học về bố cũng đạp xe vay mượn tri thức về đọc. Cũng nhờ thế nên lớn lên bố đã thi đậu vào trường đại học lớn ở thành phố, và trở thành người thầy giáo tận tụy cho đến cuối đời.

Tôi vẫn nhớ đã có lúc bố hỏi ước mơ của tôi là gì? Tôi nhanh nhảu trả lời sẽ trở thành người như bố, một người đàn ông mạnh mẽ có thể chăm sóc bố mẹ và cả gia đình mình. Nghe những lời nói ngây ngô của đứa con trai ngốc nghếch, bố chỉ nhẹ nhàng xoa đầu tôi và bảo ước mơ của bố là được nhìn thấy tôi trưởng thành, được nhìn thấy tôi hạnh phúc.

đối mặt với những thăng trầm

Tuổi thơ tôi êm đềm trôi đi như thế, đã lúc tôi tưởng mình là cậu bé may mắn và hạnh phúc nhất trên đời. Thế nhưng, thực tại vẫn luôn có những bất ngờ ập đến khiến tôi gục ngã giữa cuộc sống đầy tối tăm. Chuyện xảy đến khi tôi vừa tốt nghiệp đại học và bắt đầu xây dựng sự nghiệp của mình. Năm ấy, gia đình tôi phát hiện bố bị ung thư xương. Tôi vẫn nhớ trước đây bố vẫn thường bảo đau chân và lưng, nhưng do chủ quan và sợ tốn kém bố vẫn âm thầm che giấu nỗi đau cho riêng mình, đến khi phát hiện thì mọi thứ gần như đã quá muộn màng.

Ngày bố bệnh, mẹ đã tạm thời dừng công việc để ở quê chăm bố, chăm sóc cho người mà bà luôn yêu thương và trân trọng nhất cuộc đời. Mỗi lần cảm nhận ánh mắt buồn của bố, thấy căn bệnh đã làm hao gầy bố, tôi lại xót xa đến vô hạn. Năm ấy cũng là năm khó khăn của gia đình tôi, bởi mọi chi phí đều để chăm lo và chữa trị cho bố. Mất đi nguồn thu nhập chính của gia đình, nên các chi phí đổ dồn chủ yếu lên đôi vai tôi. Vừa lo lắng chuyện gia đình, vừa phải làm việc kiệt sức để kiếm tiền, đã có lúc tôi có những suy nghĩ tiêu cực nhất. Thế nhưng vì gia đình, vì bố mẹ tôi lại phải tự đứng dậy và cố gắng tiếp.

Nhưng chẳng giống như câu chuyện cổ tích bố vẫn thường đọc cho tôi ngày còn bé, cũng chẳng có phép màu xảy ra như những bộ phim hoạt hình thần kỳ nhất, bố bỏ mẹ con tôi lại vào một ngày trời đông lạnh. Khi cái rét đầu mùa làm giá buốt cả trái tim mẹ và tôi, và cho đến ngày nay hình ảnh cuối cùng của bố vẫn in sâu trong tâm trí.

tình cảm gia đình

Khoảnh khắc ấy, tôi đã tìm thấy được sự bình yên trong đôi mắt ông, và khi bố dặn dò tôi hãy chăm sóc mẹ và lời cảm ơn chân thành nhất. Sau ngày bố mất, không chỉ đau đớn về tinh thần, gánh nặng gia đình cũng là thứ dày vò tâm trí tôi. Nhưng rồi một phép màu đã xảy đi, cứu lấy tôi khi bản thân đang ở trong giai đoạn khó khăn nhất cuộc đời. Mãi sau này tôi mới biết rất lâu trước đây bố đã bàn với mẹ về hợp đồng tham gia bảo hiểm và dự phòng những phương án tài chính nhằm đối mặt với rủi ro trong cuộc sống. Và cho đến ngày nay, khoản chi phí được hỗ trợ từ công ty Bảo Hiểm Bảo Việt đã giúp đỡ tôi và gia đình rất nhiều.

Nhờ khoản tiền ấy, tôi đã có thể tiếp tục theo đuổi đam mê và sự nghiệp của mình, khoản chi phí ấy cũng giúp tôi và mẹ vượt qua những ngày khó khăn, cực nhọc. Cứ nghĩ về những lo lắng của bố, nghĩ về việc cho đến khi mất đi bố vẫn luôn lo lắng cho gia đình, tôi lại đau lòng đến tận cùng. Mẹ bảo đó là món quà cuối cùng của bố và nó cũng giúp bố thực hiện ước mơ của mình bởi ước mơ của bố là “ĐƯỢC THẤY CON HẠNH PHÚC”.

món quà ngọt ngào còn lại

Hơn một tuần ở nhà với mẹ, hơn một tuần được trở lại cuộc sống bình yên ngày xưa đã giúp tôi bình tâm lại. Những ký ức về bố, những ký ức về những ngày tươi đẹp lại khiến tôi mạnh mẽ và vững tâm hơn rất nhiều. Có lẽ bây giờ tôi đã học được nhiều hơn, đã cảm thấy thế giới tươi đẹp hơn và tôi cần phải vượt qua những khó khăn để trưởng thành. Sự trở về cũng giúp tôi nhận ra gia đình chính là nơi bình yên nhất để trở về. Và giờ đây, chính tôi cũng sẽ là người thay bố bảo vệ gia đình của mình bởi những phương án bảo hiểm vững chắc nhất.

Footer Line@2x

Yêu cầu tư vấn miễn phí

Gói bảo hiểm sức khoẻ Bảo Việt An Gia phù hợp








    Hotline tư vấn: 1800 6307