Đối với mỗi người phụ nữ, mang thai chính là khoảng thời gian khiến họ trở nên mỏng manh nhất. Những áp lực cuộc sống tưởng chừng quá đỗi bình thường cũng đủ “hạ gục” họ nếu bản thân không có sự hỗ trợ và thấu hiểu của gia đình và người chồng của mình.
Cách đây 6 năm về trước, Hoài Thương (33 tuổi) đã kết thúc mối tình lãng mạn 5 năm của mình bằng một đám cưới viên mãn với người đàn ông mà cô yêu thương nhất. Cuộc sống của hai vợ chồng son tuy không mấy khá giả nhưng lúc nào cũng đầy ắp tiếng cười.
Tưởng chừng cuộc sống sẽ cứ mãi như vậy trôi qua nhưng ngờ đâu biến cố bắt đầu đổ xuống khi hai vợ chồng chờ mãi vẫn chưa có được một đứa con. Cả hai bên gia đình bắt đầu lo sốt vó, đưa Thương đi chạy chữa nhiều nơi với hy vọng có con cái nối dõi. Có lẽ đối với nhiều người, việc có con muộn hơn vài ba năm cũng chẳng mấy đáng ngại nhưng với gia đình Thương, khi chồng cô là con một thì việc hạ sinh một đứa cháu luôn là trọng trách quan trọng của người làm dâu.
Hiểu được nỗi ưu phiền của ba mẹ và chồng, Thương luôn thuận ý làm theo mọi
phương pháp mọi người mách bảo từ đông y đến cả tây y, chỉ ước sao sinh ra được một trẻ kháu khỉnh. Khi hai vợ chồng đang chìm đắm trong vô vọng thì cuối cùng tin vui cũng tới trong gia đình cô. Ngày phát hiện con dâu đã có thai, gia đình chồng mở tiệc lớn ăn mừng mời cả dòng họ, bà con lối xóm đến chúc phúc cho hai vợ chồng Thương. Nhìn buổi tiệc thịnh soạn đến thế khiến lòng Thương có chút lo lắng, lỡ đâu như đứa con bé bỏng ấy không được như mong muốn, liệu mọi người có oán trách cô không?
Níu nhẹ áo chồng thủ thỉ những muộn phiền, Thương nhận được cái hôn trán trìu mến của anh với lời trấn an đầy ấm áp: “Không sao đâu, con của mình nhất định sẽ trưởng thành bởi vì chúng ta cùng nuôi dưỡng nó chu đáo mà.” Trước lời động viên của chồng, Thương chỉ biết mỉm cười dù trong lòng vẫn bộn bề những suy nghĩ riêng.
Trong khoảng thời gian dưỡng thai, Thương và mẹ chồng bắt đầu xảy ra những xích mích. Bản tính Thương vốn là người hiền lành, nhịn nhục nhưng có lẽ bởi áp lực làm mẹ cùng những thay đổi trong cơ thể mẹ bầu khiến cô cảm thấy bức bối, đôi khi không tự chủ mà phản kháng với mẹ chồng.
Về phần mẹ chồng, vì quá mong đợi có cháu, bà thường xuyên truyền dạy những kinh nghiệm gia truyền mặc cho việc con dâu có cảm thấy thoải mái hay không. Bà đồng thời không quên kiểm soát khẩu phần ăn của con dâu, sợ con ăn uống thiếu chất sẽ làm ảnh hưởng đến đứa trẻ trong bụng. Có lẽ vì khoảng cách thế hệ quá lớn, hai mẹ con trở nên bất đồng và dần không còn tiếng nói chung.
Đã chịu áp lực mẹ chồng nàng dâu, Thương còn phải cố gắng gồng mình trước những áp lực đến từ công việc. Dù chồng có từng mở lời bảo Thương nên ở nhà nghỉ dưỡng nhưng cô vẫn luôn biết có một áp lực mang tên “cơm áo gạo tiền” luôn đè nặng trên đôi vai anh và cô không muốn anh phải gánh vác nó một mình.
Vị trí phó phòng kinh doanh cần Thương phải giải quyết rất nhiều công việc từ điều phối, giám sát nhóm chạy doanh số theo đúng chỉ tiêu cho tới hoàn tất hồ sơ lắt nhắt khiến Thương không có thời gian để nghỉ ngơi. Cô phải thường xuyên tham gia hết buổi họp này đến buổi họp khác nên ít ai thấy cô yên chân ở phòng nào quá lâu. Nhiều đồng nghiệp nhìn Thương làm việc luôn tay như vậy đều không khỏi lo lắng, nhắc nhẹ cô phải chú ý em bé trong bụng. Đáp lại lòng tốt của họ, Thương vui vẻ cảm ơn dù trong lòng không mấy để tâm đến. Cô chủ quan cho rằng bản thân chỉ vừa bầu được 4 tháng, vẫn đi lại nhẹ nhàng nên chắc sẽ chẳng ảnh hưởng gì đâu.
Khi đứa trẻ trong bụng của Thương càng lớn thì nỗi áp lực của cô ngày càng nhiều. Thương một mặt phải chịu sức ép bên gia đình khi mẹ chồng lúc nào cũng quở trách cô không chịu nghe lời bà dưỡng thai kỹ càng, một mặt lại áp lực công việc phải đảm bảo nhóm đạt được chỉ số doanh thu như sếp đặt ra. Vốn là người có khả năng chịu được áp lực cao, Thương tự nhủ bản thân phải cố gắng vượt qua thời gian này rồi mọi chuyện sẽ trở lại như cũ thôi.
Khi thai kỳ của Thương đã bước sang tháng thứ 6, mọi người vẫn thấy cô di chuyển khắp nơi trong công ty. Dù là lầu hay trệt, bậc thang hay hành lang thì Thương vẫn đi băng băng mặc cho lời khuyên can của bạn bè, đồng nghiệp. Và rồi sự lo lắng của mọi người đã trở thành hiện thực.
Vào một buổi chiều, khi đang gấp gáp đi bộ lên lầu 5 để trình ký cho sếp như mọi lần, Thương bỗng cảm thấy bụng mình phát ra những cơn đau thắt ruột khiến cô không trụ nổi mà dựa hẳn người vào tường. Nhìn thấy vệt máu lăn dài trên đùi, Thương bất giác cảm thấy sợ hãi tột độ. Liệu đứa con của cô có ổn không? Liệu chính cô có đang giết chết đứa nhỏ không? Những câu hỏi dường như ngập tràn trong suy nghĩ của Thương.
Đau đơn và bất lực, Thương cố gắng gào to hết sức có thể chỉ mong ai đó ngang qua hỗ trợ. Nghe thấy tiếng kêu cứu của Thương, nhiều đồng nghiệp gần đó lật đật chạy đến đưa cô vào viện. Lúc băng ca vừa mới chạm cửa bệnh viện, các bác sĩ đã vội vàng xúm lại kiểm tra tình hình và điều cô đến khu vực cấp cứu để xét nghiệm. Tuy là đã được cấp cứu kịp thời nhưng vì thai nhi vẫn còn yếu nên chẳng thể giữ được.
Hay tin vợ con mình gặp nạn, chồng của Thương lật đật bỏ hết công việc đang dang dở, vội chạy vào bệnh viện. Nhìn thấy sắc mặt nghiêm trọng của bác sĩ, anh cũng phần nào đoán ra được kết quả. Ngồi sụp xuống đất, người a không ngừng run lên kèm theo những tiếng khóc nấc nghẹn trong cổ.
Sau một lúc bần thần, anh cũng lấy lại được bình tĩnh để có thể lắng nghe chẩn đoán của bác sĩ. Theo như lời bác sĩ, Thương bị động thai do di chuyển lên xuống cầu thang quá nhiều, đó là chưa kể đến trong suốt thời gian thai kỳ, Thương phải chịu nhiều áp lực khiến cho sức khỏe của cả hai mẹ con không được đảm bảo.
Trước sự trách móc của bác sĩ, chồng Thương chỉ biết cuối đầu im lặng. Anh biết cô đã chịu rất nhiều áp lực từ mẹ và công việc nhưng bản thân cũng không dễ dàng gì với anh khi cố gắng kiếm cơm nuôi bốn miệng ăn và chuẩn bị mọi thứ cho em bé sắp chào đời. Do vậy, anh đã lựa chọn cách làm ngơ trước những mệt mỏi của Thương mà không nghĩ rằng chính mình là nguyên nhân gián tiếp dẫn đến ngày hôm nay.
Nhìn thấy Thương đang mệt mỏi thiếp đi trong phòng hồi sức sau cú sốc mất con, lòng anh ngổn ngang những ân hận và đau khổ đan xen nhau. Anh nhẹ nhàng ngồi cạnh vợ, hôn lên đôi mắt đang sưng húp vì khóc của vợ mà thì thầm xin lỗi.
Để không xảy ra chuyện tương tự với đứa con thứ hai, anh không chân chừ mà đăng ký gói bảo hiểm thai sản của Bảo Việt An Gia để Thương có thể yên tâm thăm khám thai kỳ chu đáo, tránh được tình trạng này tiếp diễn trong tương lai. Giờ đây nhìn thấy Thương dần phục hồi lại mà lòng anh không kiềm được hạnh phúc. Anh tự hứa với chính mình rằng sẽ chẳng bao giờ phải để Thương chịu đựng những áp lực như vậy thêm lần nào nữa. Anh sẽ cùng cô xây dựng nên gia đình vững chắc, cùng cô nuôi con và đặc biệt là cùng cô san sẻ những khó khăn trong cuộc sống.