Trên bước đường trưởng thành, những người trẻ sẽ có lúc quên mất cách quan tâm những người thân. Bao năm, người bạn yêu thương vẫn ở đó như chưa từng rời đi, họ khiến chúng ta nghĩ dù có đi đâu, thì người thân yêu vẫn ở đó và không bao giờ quay bước. Nhưng, khi các bạn thực sự chậm lại và ngoảnh đầu nhìn, họ đã dần rời xa bạn lắm rồi.
“Reng reng reng…” Tiếng chuông báo thức làm cho Quang tỉnh giấc sau một đêm dài trằn trọc. Anh đã thức trắng suốt 2 đêm liên tiếp kể từ sau cơn ác mộng đó, một ác mộng bắt anh phải trả giá quá đắt bởi sự vô tâm của mình.
Quang hiện đang làm nhân viên thiết kế tại một agency quảng cáo nhỏ tại TP.HCM. Vì tính cách vẫn còn ham vui và thích tụ tập với bạn bè nên sau giờ làm việc, anh thường cùng mấy đồng nghiệp hẹn nhau đi “quẩy” ở các quán bar hay “chén anh chén em” ở các quán nhậu bình dân. Bởi thế, mà dù đã 28 tuổi, Quang vẫn chưa chuẩn bị một khoản tiết kiệm đủ lớn để lo kinh tế cho bản thân.
Tuy tính cách vô tư nhưng anh lại là một người yêu gia đình, đặc biệt là mẹ. Quê của Quang ở Củ Chi, cách thành phố cũng chỉ hơn 30 phút đi xe máy nên hầu như mỗi cuối tuần anh đều sắp xếp về thăm nhà. Kể từ ngày bố mất, tinh thần mẹ yếu đi nhiều. Là con trai út và duy nhất trong nhà, anh muốn dành nhiều thời gian ở bên mẹ để làm chỗ dựa tinh thần cho bà.
Dạo này, anh thấy mẹ hay ốm hơn lúc trước, nhất là mấy ngày vào mùa mưa như thế này. Ở Sài Gòn thời tiết chuyển mùa, bản thân anh cũng dễ bị bệnh, gần cả tuần mới hết. Mẹ kể lúc này mẹ chán ăn, bụng lại hay đau rêm rêm.
Ban đầu cả nhà cũng không nghĩ gì nhiều, cho rằng mẹ kén ăn nên bị đau dạ dày, cứ đều đặn uống thuốc và ăn uống đúng giờ hơn thì sẽ hết bệnh. Quang cố gắng dành ra được chút ít mua cho mẹ các loại thực phẩm chức năng hỗ trợ men tiêu hóa, hoặc cuối tuần cùng các chị nấu mấy món ăn tốt cho dạ dày cho mẹ bồi bổ. Kể từ khi nghe mẹ bị bệnh, anh chỉ ước là bản thân mình không đi chơi nhiều quá, biết lo lắng tạo một khoản tiết kiệm để giúp mẹ chữa trị tốt hơn thì hay biết mấy.
Nghĩ như thế nhưng đối với Quang, tụ tập với bạn bè đã là thói quen khó bỏ. Đó là một trong những liệu pháp xả stress của anh sau những giờ làm việc căng thẳng và áp lực. Mỗi đêm đi chơi, trung bình anh chi không dưới 1 triệu để cùng “tới bến” với bạn bè. Đêm nay, vừa uống hết ly bia, anh đột nhiên thấy mệt và về nhà sớm. Mở điện thoại, anh thấy có gần 10 cuộc gọi nhỡ của chị hai. Linh cảm có chuyện không hay anh mở máy gọi lại.
Chị hai dặn tuần sau sắp xếp cho cả mẹ và chị lên trên thành phố vài ngày để chữa bệnh, suốt những hôm ở nhà mẹ đau bụng dai dẳng không dứt nên cả nhà tính đưa mẹ lên Sài Gòn khám bác sĩ giỏi cho dứt điểm. Khám ở huyện vừa tốn tiền mà không có hiệu quả gì. Nghe vậy, trong lòng Quang day dứt, lương vừa mới nhận, đêm nay anh đã đốt một khoản không nhỏ vào các cuộc chơi nên không kịp gửi mẹ để chữa bệnh.
Mẹ anh được chẩn đoán bị đau dạ dày, nhưng bất ngờ hơn rằng bà cũng có dấu hiệu của viêm ruột thừa. Bác sĩ dặn dò uống một ngày thuốc và theo dõi thêm một ngày. Đến gần khuya, khi vừa mới xong bản thiết kế cho sản phẩm mới, anh thấy mẹ bỗng ôm bụng gập người, miệng rên đau liên tục. Hốt hoảng, chị và anh chạy đến bên mẹ thì thấy người mẹ nóng bừng, đo nhiệt độ thì đã gần 38 độ C.
Ca mổ kéo dài hơn 1 tiếng, anh ngồi ngoài hành lang bệnh viện lòng ngổn ngang cảm xúc, còn chị hai thì đi lại trước cửa phòng với gương mặt đầy lo lắng. Anh suy nghĩ đến những ngày tháng ăn chơi trước đây. Tại sao anh đã không nghĩ tới làm chủ bản thân, làm chủ được tài chính của mình? Tại sao anh không học cách dành ra một khoản tiết kiệm để giúp mẹ có được chất lượng chữa trị tốt nhất ngay từ đầu? Tại sao anh không nghĩ về mẹ mỗi khi anh đưa ra những quyết định phung phí tiền bạc vào những thứ vô bổ ngoài xã hội kia? Những câu tự vấn dồn dập khiến anh nghẹt thở và hối hận.
Đón mẹ ra từ phòng mổ, anh và chị thay nhau chăm sóc mẹ. Đã hai đêm anh không ngủ và cứ miên man suy nghĩ làm cách nào để chuộc lỗi với mẹ và xoay sở khoản tiền phẫu thuật vừa rồi đây. Suốt cả tuần, hai chị em anh gọi điện cho họ hàng nội ngoại và những người thân quen để mượn tạm số tiền 30 triệu đồng để chi trả tiền phẫu thuận và lo các chi phí phát sinh hậu phẫu.
Ở nhà, anh tranh thủ tìm hiểu các hình thức gửi tiết kiệm để có một khoản tiền dự trù cho những sự kiện sức khỏe bất ngờ trong tương lai, đặc biệt cho mẹ của anh. Ở công ty, anh cũng chia sẻ với sếp những khó khăn của mình để hỏi thêm ý kiến vì nhà sếp cũng đang chăm một mẹ già lớn tuổi như anh. Sếp nói thay vì gửi tiết kiệm thì anh nên mua bảo hiểm tư nhân, nếu là để chăm sóc sức khỏe cho người già thì thông minh nhất là mua lại khám nội ngoại trú.
Thứ nhất để giảm chi phí khám chữa bệnh, thứ hai là được khám ở các bệnh viện lớn và quan trọng là các dịch vụ thụ hưởng đi kèm rất đa dạng nên người bệnh rất có lợi vì được chăm sóc sức khỏe toàn diện. Ở nhà, sếp mua cho bà gói bảo hiểm Bảo Việt An Gia, đến nay cũng được gần năm rồi và bà rất vui vì được chăm sóc rất tận tình.
Nghe sếp chia sẻ, anh cảm thấy thật vui trong lòng vì cuối cùng đã có cách giúp anh sống có mục đích hơn, kỷ luật hơn và còn giúp anh lo cho sức khỏe của mẹ. Sau một tuần dưỡng bệnh, anh và chị vui vẻ đón mẹ về nhà. Anh tự dặn lòng, để mẹ khỏe mạnh mãi thế này, anh quyết tâm sẽ thay đổi cách sống, cách suy nghĩ về tài chính và cách sử dụng bảo hiểm thật thông minh để giúp những người anh yêu thương được hưởng một sức khỏe trọn vẹn. Cuối tháng sau khi nhận lương, anh quyết định đến công ty bảo hiểm mua gói bảo hiểm nội ngoại trú Bảo Việt An Gia dành cho mẹ.
Kể từ sau khi có một khoản chi phí dự trù cho những lần thăm khám sức khỏe, anh tự tin và an tâm đưa mẹ đi bệnh viện hơn hẳn. Đều đặn cứ ba tháng, anh hoặc chị hai thay nhau đưa mẹ lên thành phố để khám tổng quát một lần để phát hiện các bệnh mà tuổi già hay mắc phải. Gần đây, Quang làm việc hiệu suất đã cao hơn trước kia nên vừa được sếp đề xuất tăng lương. Anh giờ đây cũng không còn tụ tập bạn bè sau giờ làm nữa mà thường đi cà phê, tản bộ hoặc về nhà nghỉ ngơi. Vì thế mà Quang đã có một khoản tiền tiết kiệm kha khá mỗi tháng gửi về cho mẹ.
Mỗi lần về thăm nhà, Quang thấy sắc mặt mẹ hồng hào hơn xưa anh không khỏi vui mừng. Mẹ khoe ăn uống ngon hơn, sức khỏe dẻo dai và còn có thêm thói quen tập thể dục buối sáng. Mẹ cũng hay cười, mỗi lần mẹ cười, cái má lúm đồng tiền của cô gái Củ Chi ngày xưa vẫn thoắt ẩn thoắt duyên dáng theo nụ cười của mẹ. Hình ảnh này chính là hình ảnh hạnh phúc nhất đời Quang. Tự nhủ trong lòng, con cảm ơn mẹ đã vì con mà khỏe mạnh, con cảm ơn bản thân đã nỗ lực không buông tay để mẹ rời xa cuộc sống của mình.