“Cũng phải, người ta phải luôn nếm trải cái không hạnh phúc, thì mới hiểu thế nào là hạnh phúc. Khi còn son trẻ, chúng mình cũng đã từng lạc bước, nhưng vẫn ổn, ngược xuôi ngang dọc, thì ra anh vẫn ở đây” (*)
Dù bây giờ đã chuẩn bị nên duyên chồng vợ nhưng khi nhớ lại lần đầu tiên cả hai gặp nhau, Yến vẫn không khỏi lén nhìn Dương và bất giác bật cười. Là đôi vợ chồng sắp cưới, cả Dương và Yến đều đã phải trải qua rất nhiều sóng gió mới cùng nhau cập bến bờ hạnh phúc. Khoảng thời gian hơn 1 năm về trước, Yến đã chinh phục được con tim của gia đình chồng, thuyết phục được mẹ cho cô lấy anh.
Lần đầu Dương gặp Yến là ở một cửa hàng gà rán trong thành phố. Tối đó, Hoàng Dương vừa chia tay người bạn gái 2 năm, anh ngồi khóc nức nở như một đứa trẻ ở bồn hoa đối diện cửa tiệm. Hình ảnh chân thật và khá buồn cười ấy lọt vào mắt một con gà đứng nhún nhảy trước quán ăn, đó là Yến – cô nàng đang hóa trang thành một chú gà đáng yêu phát tờ rơi giảm giá và chơi đùa với lũ trẻ.
Gió thổi nhè nhẹ hòa quyện ánh đèn vàng lấp lánh trong đêm, khung cảnh tuyệt đẹp chính thức đánh dấu cho một cuộc tình ngọt ngào của Dương và Yến. Họ cứ bình yên bên nhau, cùng chia sẻ những khoảnh khắc lãng mạn bên bãi biển trong xanh hay phiêu lưu trên những ngọn đồi lộng gió ở Đà Lạt. Bên nhau 3 năm, cặp đôi không bao giờ quên trao nhau tiếng cười, có thể nói Yến chính là nguồn năng lượng của Dương.
Tuy nhiên, dù hòa hợp về tinh thần nhưng họ lại chênh lệch nhau về xuất phát điểm, Yến là cô gái ở Kiên Giang lên thành phố học tập và làm việc còn Dương là chàng trai thuộc gia đình trung lưu và làm cho một công ty giải trí của riêng mình. Tuy nhiên khác với nhiều cô gái tỉnh lẻ, cô là minh chứng sống cho câu nói “hoàn cảnh không quyết định bạn là ai” trong mắt anh. Đây cũng chính là điều Dương yêu ở Yến.
Nhưng điều này lại từ lâu là cái gai trong mắt mẹ Dương. Bà chưa bao giờ chấp nhận cô qua lại với con trai mình. Mỗi lần Dương dẫn bạn gái về nhà chơi, bà không lúc nào quên to tiếng bắt bẻ cô đủ điều, từ việc lặt vặt như mua quà đắt tiền biếu gia đình đến việc phải thuộc những sở thích ăn uống bất hợp lý của bà. Tuy yêu nhau say đắm là vậy nhưng giữa họ luôn có hố sâu vô hình ngăn cách là áp từ phía gia đình.
Yến thuê nhà trọ với chi phí đắt đỏ nên cô chật vật xoay sở chi phí cá nhân trong khi cố gắng làm hài lòng mẹ Dương bằng việc đáp ứng sở thích của bà. Vì lý do này mà hai người có lúc cãi nhau đến nỗi tưởng như không bao giờ gặp lại nữa. Yến cũng đã cố gắng ngồi xuống nói chuyện với mẹ và anh nhiều lần nhưng dường như không có sự thay đổi. Đặc biệt là khi nói chuyện với Dương, anh cũng không nói gì vì anh hiểu tại sao mẹ lại làm như vậy.
Dương thật ra cũng bất lực trong việc thuyết phục mẹ dừng việc làm khó dễ người anh yêu. Ba anh mất từ sớm nên mẹ chỉ còn mỗi anh là điểm tựa, anh thấy bà đáng thương hơn đáng trách. Đứng giữa đấng sinh thành và người anh yêu cả cuộc đời khiến anh không biết phải làm gì cho phải. Anh dự định sẽ kiếm cơ hội nói chuyện với mẹ để bà có thể nhìn Yến với tấm lòng và con mắt bao dung hơn.
Tuy nhiên, chẳng ai có thể ngờ chính vì sự thiếu quyết đoán của mình mà Dương đã phải ân hận rất nhiều năm về sau. Một lần nọ, Yến vừa chuẩn bị tan ca thì nhận được một tin nhắn của mẹ Dương, hẹn gặp cô ở quán cafe gần công ty. “Tôi nói vào vấn đề luôn cho nhanh nhé. Đây là số tiền tôi gửi cô, khoảng 1 tỷ để làm phí chia tay con trai tôi. Tôi biết gia đình cô ở quê khá khó khăn nên với số tiền này cô có thể sống sung túc một thời gian đấy. Suy nghĩ kĩ và cho tôi biết câu trả lời” – Mẹ Dương gửi cô một tấm séc với gương mặt khó coi.
Nhìn tấm séc lạnh lẽo trước mặt, lòng cô đã chai sạn nay lại đông cứng và giá băng. Cầm tấm séc trên tay, cô gằn từng chữ: “Cám ơn bác đã định giá con cao như thế này. Số tiền nhiều như vậy có lẽ cả đời này con sẽ chẳng bao giờ thấy được lần thứ hai. Con xin nhận tình phí này và rời xa con trai bác. Nhưng con tự hào nói cho bác biết, tất cả những gì anh Dương có bây giờ là do một tay con hy sinh và con cũng chưa từng ngửa tay xin anh ấy một đồng”. Cô xé tấm séc làm tư và tung vào không trung. Từng mảnh giấy bị xé nát hệt như tấm lòng cô như thủy tinh vụn vỡ.
Như giọt nước tràn ly, cô lặng lẽ cắt đứt mọi liên lạc với Dương. Sau đêm ấy, anh tìm cô trong điên cuồng suốt 1 năm, không ai trong bạn bè nhận ra anh vì anh sút gần 10 kg vì đau lòng. Một người đã có thời gần gũi như da thịt, hóa ra cũng bặt vô âm tín giữa biển người mênh mông. Dẫu vậy người ta vẫn hay nói, những gì thuộc về nhau cuối cùng cũng sẽ về bên nhau. Vào đúng ngày sinh nhật năm 27 tuổi, anh tình cờ gặp lại cô trước cổng nhà thờ trong một chiều mưa.
Đêm ấy cả hai kể hết nỗi lòng mình khi ấy cho nhau nghe. Nhờ lần vấp ngã ấy mà cô nỗ lực sống tốt hơn và hiện tại đang là trưởng phòng của một công ty tài chính lớn của thành phố. Còn anh vì thế mà cũng sống quyết đoán hơn, công ty startup của anh cũng đã bắt đầu mở rộng quy mô. Cả hai cùng xin lỗi vì năm xưa cô chủ động buông tay còn anh thì chấp nhận bỏ lỡ nhau. Hiện tại, cả hai đang chuẩn bị cho một đám cưới ấm cúng vào cuối năm tại nhà thờ, nơi sẽ làm chứng cho một đám cưới trong mơ của anh và cô.
Cô dự định sẽ mua tặng anh bảo hiểm nội ngoại trú của Bảo Việt An Gia để tiết kiệm chi phí cho những trường hợp bệnh bất ngờ. Cô đã dùng bảo hiểm Bảo Việt An Gia được một năm và thấy rất ưng ý vì quyền lợi bảo lãnh lên tới 200 bệnh viện chất lượng trên toàn quốc với chi phí hợp lý. Cô tin chắc rằng với sự trưởng thành trong tình yêu của cả hai lần này sẽ đem đến cho họ một cuộc đời hôn nhân hạnh phúc bền vững.
(*)Hóa ra anh vẫn ở đây-Tân Di Ổ