Nhà tôi gần một khu chợ cũ, thành lập từ khi nào chẳng biết, chỉ biết từ những cô bán hàng lão làng nhất bảo rằng từ khi còn nhỏ đã phụ mẹ ở đây. Hồi còn học đại học, tôi chẳng bao giờ ra chợ mua hàng, vì trong thời hiện đại hóa người ta chỉ cần một cú click chuột là đã có người mang đến tận nhà.

Thế nhưng sau này tôi mới hiểu rằng cuộc sống bộn bề tấp nập, đôi khi những vội vàng thường ngày là thứ khiến tôi đánh mất đi những thứ tươi đẹp xung quanh mình.

những câu chuyện trong lòng thành phố

Trong những năm tháng neo đậu nơi mảnh đất Sài thành nhộn nhịp, tôi vẫn nhớ mãi quãng thời gian chênh vênh nhất cuộc đời mình. Đó là khoảng thời gian vô cùng khó khăn khi tôi chẳng thể tìm được việc làm phù hợp. Không có việc làm cũng đồng nghĩa với các khoản chi phí bị cắt giảm nghiêm trọng, có đợt mẹ tôi gọi điện gọi về quê nhưng tôi vẫn luôn sợ rằng về quê đồng nghĩa với việc tôi chịu thua trong chính sự lựa chọn của mình.

Nỗi sợ chất chồng, tôi chỉ có thể giấu đi những u buồn của mình mà nói với gia đình bản thân mình vẫn sống tốt. Nhưng có lẽ tự dối lừa bản thân cũng chẳng đủ để che giấu đi sự thất vọng mà tôi dành cho chính mình. Cứ về nhà là tôi lại nhìn thấy căn phòng trọ héo tàn vì những vật dụng và cuộc sống đã cũ. Có đợt mẹ lên chơi, tôi phải mượn phòng đứa bạn kế bên để mẹ không phải buồn lòng. Cuộc sống cứ trôi qua ảm đạm như thế, cứ có việc làm part time là tôi cứ lao đi kiếm tiền, nhưng chút đồng lương ít ỏi, chút lòng tự trọng mòn mỏi không cho phép tôi cứ sống một cuộc đời như thế.

Thế rồi số phận đưa đẩy tôi gặp cô Mai. Cô là người bạn và cũng chính là người đã giúp tôi trải qua những ngày tù túng của cuộc đời. Cuộc gặp gỡ của chúng tôi cũng tình cờ lắm. Đó là một buổi sáng thứ hai trời mát mẻ và cũng chính là một ngày cuối tháng đáng sợ. Nhìn trong chiếc ví nhỏ chỉ còn 20.000 ngàn đồng, tôi thở dài ngao ngán chẳng biết sống sót thế nào cho qua những tháng ngày mòn mỏi xa xăm. Thất thểu cất bước với chiếc bụng đói đi làm, đang định bụng kiếm gì đó ăn lót dạ thì tôi bị thu hút bởi gánh xôi nhỏ xíu nơi đầu hẻm.

Cô bán xôi tuổi cũng trạc năm mươi, khuôn mặt hằn lên những nếp nhăn vì cuộc sống khắc khổ. Nhác thấy tôi vẫn còn đang loay hoay, cô bèn gọi tôi lại.

– “Nhỏ, lại mua xôi ăn sáng nè con. Có 5 ngàn 1 gói à” – Giọng cô vừa ngọt vừa trong veo như ánh nắng sớm mai.

– “Dạ, cô gọi con hả cô?”

– “Ừa, gọi con chứ ai.”

Nghe vậy, tôi bèn chạy lại gánh xôi của cô, vừa vì đói vừa vì hiếu kỳ. Vật giá leo thang, mọi thứ đều đắt đỏ thì gánh xôi của cô vẫn giữ nguyên giá trị như thời gian đã dừng lại ngay nơi góc nhỏ nơi đây. Cô vừa mở thúng xôi, mùi thơm của gấc và dừa đã xông lên ngào ngạt mang tôi trở về những khu chợ cũ như ngày xưa làm tôi bất giác nhớ đến mẹ.

– “Con ăn xôi gì để cô lấy, cô cho thêm nhiều dừa ăn cho thơm nha con” – Tay cô vừa lấy xôi, vừa nhanh nhảu mời gọi. Sự nhiệt tình ấy làm tôi cảm thấy vô cùng dễ chịu.

– “Cô bán ở đây lâu chưa cô?”

– “Cô bán ở đây cũng lâu lắm rồi, từ khi con trai cô ra đi… Để khi nào có cơ hội, cô kể con nghe” – Giọng cô bỗng trầm hẳn đi khi nhắc đến con trai.

Cũng từ đó, tôi thường xuyên ghé sang gánh hàng xôi của cô, không chỉ bởi những câu chuyện cô trao tặng tôi, mùi xôi thơm ngát mà chính giọng nói ngọt ngào và nụ cười của cô khiến tôi nhớ đến mẹ, nhớ đến sự thân thương và ấm áp của gia đình. Mãi sau này đến khi thân quen hơn, cô mới kể chuyện câu con trai bị bệnh về tâm lý.

những câu chuyện ở thành phố

Trước đây anh ấy là người con trai vừa tài giỏi lại vừa ngoan ngoãn. Thế nhưng khi bước vào đời, anh đã bị bạn bè dẫn dắt qua lại với nhiều người sa ngã. Từ một câu trai hiền lành, anh Dũng dần thay đổi đến nỗi chẳng còn nhận ra. Để rồi cuối cùng, anh phát hiện bản thân bị bệnh nặng. Tủi hờn vì những hành động của mình, hối hận về quá khứ chẳng mấy tốt đẹp, anh đã bỏ nhà đi lang thang khắp nơi.

Cô đã khóc rất nhiều, trước còn khỏe, cô vẫn hay chạy khắp nơi đi tìm kiếm anh ấy. Thế nhưng, đến khi đã già yếu, chân tay và mắt đã chẳng còn minh mẫn, cô chỉ còn có thể ngồi một nơi chờ con về. Cô vẫn luôn bán ở đây, vẫn luôn chờ ở đây cũng bởi vì sợ rằng con đi lạc, sợ rằng con về sẽ chẳng còn thấy cô. Lời tâm sự của cô cùng gánh xôi nhỏ cứ vương vất trong trái tim tôi. Cô giờ cũng đã đến tuổi già, mà những nỗi buồn vẫn đâu đó dằn vặt hằn lên khóe mắt của cô. Bên cạnh câu chuyện rầu rầu, tôi vẫn nhớ mãi lời cô dặn hãy luôn nghiêm túc với cuộc đời của mình và chăm sóc tốt cho bố mẹ.

“Từ lúc nó đi, cô đã khóc rất nhiều, nhưng có lẽ nỗi buồn nào rồi cũng sẽ khô héo thành những vết sẹo khó lành. Con biết không, tia hy vọng và nguồn sống của bố mẹ chính là con cái, và dù chẳng nói ra họ đều mong muốn con cái sẽ trở về. Thế giới dừng lại khi cô chẳng còn gặp nó và có lẽ cô cũng dần đánh mất hy vọng của mình rồi con à!” – Cô nói với tôi bằng ánh mắt đầy buồn rầu.

những nụ cười ấm áp trên đôi môi khô

Bấc giác sau khi trò chuyện với cô nhiều hơn, sau khi hiểu được tấm lòng của cô, tôi lại nhớ đến mẹ, nhớ đến người phụ nữ luôn yêu thương và chăm sóc tôi những lúc mệt mỏi và yếu mềm. Nghĩ đến những lo lắng của mẹ dành cho tôi, nghĩ về mẹ đã già, tôi lại tự giận bản thân vì đã vô tâm và không chăm sóc mẹ tốt nhất. Cũng chính những cuộc nói chuyện với cô đã giúp tôi thay đổi bản thân, giúp tôi nhìn nhận thế giới và biết yêu thương nhiều hơn.

Những năm tháng neo đậu nơi một góc Sài thành nhỏ xíu đã giúp trái tim tôi thêm đong đầy hơn rất nhiều. Khoảng thời gian ấy không những giúp tôi cố gắng nhiều hơn để đạt được thành công trên con đường sự nghiệp mà còn chăm sóc tốt hơn cho bố mẹ và gia đình của mình. Khi trưởng thành hơn, tôi đã sắp xếp lại cuộc đời và lên kế hoạch vững chắc cho bản thân cũng như gia đình. Với những khoản tích lũy bảo hiểm Bảo Việt An Gia, tôi không chỉ dự phòng sức khỏe cho tôi nếu chẳng may có bất trắc xảy ra mà còn bảo vệ cho bố mẹ và cả gia đình mình. Bởi có lẽ tôi vẫn luôn sợ rằng khi nếu bản thân chẳng may gặp phải rủi ro, sẽ chẳng còn ai chăm sóc tốt nhất cho bố mẹ.

Khi cuộc sống đã tốt hơn, khi bản thân đã tìm được con đường sự nghiệp cho riêng mình, tôi vẫn thường xuyên về thăm cô, vẫn thường xuyên về trò chuyện cùng người phụ nữ tuổi đã cao bên gánh xôi bốc khói. Bởi tôi nghĩ có lẽ chính tôi cũng sẽ giúp cô lấp đầy những góc khuất nơi tâm hồn.

mua bảo hiểm Bảo Việt An Gia để chăm sóc tốt cho ba mẹ
Asset 4@2x

Yêu cầu tư vấn miễn phí

Gói bảo hiểm sức khoẻ Bảo Việt An Gia phù hợp








    Hotline tư vấn: 1800 6307