Đưa ra quyết định ly hôn đã khó, vượt lên nỗi đau và mất mát sau chia tay càng khó hơn. Nhưng người phụ nữ hiện đại biết đối diện và dũng cảm đứng lên sau đổ vỡ bởi họ hiểu chỉ có bản thân mới được quyền quyết định hạnh phúc của bản thân.
Ngay từ thời Đại học, Thùy Vân đã là một cô gái được nhiều người mến mộ. Cô không chỉ tỏa sáng nhờ nhan sắc trời phú, phong cách thời trang hấp dẫn mà còn bởi tư chất thông minh, thành tích học tập đáng nể. Trong khi tôi, Thu Trang, chỉ là một đứa học khá, không ai biết tới ngoài mác “bạn thân” của Thùy Vân.
Sau khi ra trường, tôi và Vân ít liên lạc dần vì mỗi người đều có cuộc sống riêng. Trong câu chuyện của vài người bạn cũ, tôi biết Vân đang có một cuộc sống sung túc, chồng là giám đốc của công ty xuất nhập khẩu, cô bạn cũng đang điều hành một hãng thời trang riêng. Nhìn lại “gia tài” của mình, hai vợ chồng tôi chỉ là nhân viên văn phòng bình thường, một căn chung cư nhỏ và một cô con gái 2 tuổi.
Vợ chồng tôi hay lục đục vì chuyện tài chính cũng bởi vì lương của cả hai không cao, gánh nặng chi phí nuôi con gái còn nhỏ, chi phí sinh hoạt ở thành phố ngày càng lớn. Trong các câu chuyện “tám” với đồng nghiệp, tôi lại là người may mắn vì chồng hiền lành, không chơi bời, biết quan tâm tới gia đình. Nhưng sâu thẳm trong tôi, luôn có một ẩn ức không hài lòng với chồng như anh luộm thuộm, hay quên, không quảng giao và muốn bỏ tiền vào đầu tư hơn là gửi tiết kiệm.
Khác với anh, khi gia đình có dư khoản tiền nhỏ, tôi hay bỏ vào tài khoản tiết kiệm. Gần đây, tôi tham gia bảo hiểm khám nội trú ngoại trú của Bảo Việt An Gia, vừa để đảm bảo có một khoản tiền “chống lưng” nếu gặp khó khăn, vừa giúp bản thân an tâm hơn nếu có.
Cho đến một hôm, tôi nhận được cuộc gọi của Vân. Giọng cô khóc nức nở, tôi chỉ nghe loáng thoáng Vân phát hiện chồng ngoại tình và đòi ly hôn. Gặp Vân, tôi mới hiểu cô bạn đã phải trải qua điều khủng khiếp đến thế nào. Chồng Vân hiếm khi ở nhà, lúc đi công tác nước ngoài 1 tuần, gặp đối tác, hội họp. Một mình Vân vừa nuôi con, vừa lo công việc cá nhân. Cô luôn tự nhủ chồng vì gia đình nên dồn toàn tâm toàn ý để làm việc. Cho đến ngày cô phát hiện chồng ngoại tình trong chính ngôi nhà của mình. Thay vì xin lỗi, chồng Vân bênh nhân tình và đuổi cô ra khỏi phòng.
Tôi nói Vân ở lại nhà mình vài hôm cho bình tĩnh vì lúc đó chồng tôi cũng đi công tác. Giờ đây, một Thùy Vân tự tin, kiêu sa ngày nào thay thế bằng hình ảnh một người phụ nữ yếu đuối, đau khổ và đầy tiêu cực. Đôi mắt Vân giờ chỉ còn nước mắt và thăm thẳm tuyệt vọng. Vân khi thì quả quyết đòi chia tay người chồng phụ bạc, lúc lại khóc lóc đòi quay về vì sợ điều tiếng, con cái khổ hay bản thân không vượt qua được cú sốc quá lớn. Tôi chỉ biết động viên cô bạn mình làm những gì tốt nhất cho bản thân vì có vậy, tuổi thơ của con gái Vân mới được chăm chút đúng nghĩa.
Một tối, Vân tìm thấy bức hình ngày xưa tôi chụp khi cô lên nhận giải Hoa Khôi của trường, cô bật khóc. “Tớ suýt nữa không nhận ra mình ngày xưa đó Trang. Tớ đổ vỡ nhưng không thể đánh mất chính mình được. Tớ sẽ quay về để giành quyền nuôi con, một mình tớ sẽ nuôi bé Nga khôn lớn”, Vân vừa ôm tôi vừa thút thít.
Sau biến cố, chúng tôi giữ liên lạc thường xuyên và cập nhật tình hình của nhau. Vân đã ly hôn chồng và giành được quyền nuôi bé Nga. Khác với những câu chuyện ly hôn ồn ào mà tôi từng biết, Vân giải quyết mọi việc cực kỳ nhẹ nhàng và nhanh chóng. Cô không lên các nền tảng xã hội để gào khóc, than vãn cho bản thân mà hay chia sẻ những điều tích cực trong cuộc sống, khoảnh khắc hạnh phúc cùng bé Nga và những người bạn, trong đó có tôi.
Dù thấy cô bạn đang nỗ lực vượt qua đổ vỡ, nhưng thỉnh thoảng qua các cuộc gọi vào buổi tối, tôi nhận thấy một người phụ nữ buồn quay quắt, cô đơn và chỉ một mình đối diện với áp lực tài chính khi nuôi con. Tôi bàn với chồng lấy chi phí bảo hiểm để đầu tư vào cửa hàng thời trang của Vân. Một phần giúp Vân, một phần để tôi học cách đầu tư. Chồng tôi cười: “Em cứ giữ khoản chi phí bảo hiểm thăm khám nội trú ngoại trú đi, biết đâu sau này mình còn dùng. Còn tiền đưa cho Vân, thay vì đầu tư chứng khoán, anh sẽ đưa em. Hóa ra cuối cùng mẹ nó cũng bắt đầu tập tành đầu tư cơ đấy”.
Khi nghe lời đề xuất của tôi, Vân vui mừng nắm lấy tay tôi cảm ơn. Đôi mắt cô bạn ngày xưa lại ánh lên niềm lạc quan và hạnh phúc. Cũng là phụ nữ, tôi có thể hiểu được phần nào áp lực mà một người mẹ đơn thân phải chịu đựng. Chỉ cần lời động viên, cử chỉ ân cần và giúp đỡ từ những người thân và bạn bè, người phụ nữ sau ly hôn sẽ mạnh mẽ theo cách của riêng mình, vươn lên và tỏa sáng như những bông hoa thay vì đóng vai một nạn nhân yếu đuối.