Nếu tình yêu của mẹ được ví như những dòng suối ngọt ngào thì bố lại chính là người hùng thầm lặng, gánh vác những nỗi lo toan để mang về hạnh phúc yêu thương cho gia đình của mình.
Bố tôi là một công nhân xây dựng, cuộc sống của bố ở ngoài công trường nhiều hơn thời gian ở nhà, nhưng bố luôn dành thời gian cho gia đình cho chúng tôi những lúc rảnh rỗi. Có gì ngon bố đều mang về cho cho gia đình. Trong trái tim chị em tôi, bố luôn là một người hiền lành, ấm áp và vô cùng vui tính. Bố bảo bố không nhớ nhiều điều nhưng có lẽ điều bố vẫn luôn nhớ là chị em tôi phải học thật tốt, thật giỏi để sau này có một tương lai tươi sáng hơn. Cũng bởi vì thế nên đôi lúc chúng tôi mắc phải sai lầm bố đều xí xóa nhưng bị điểm kém thì bố lại vô cùng nghiêm khắc răn đe cả hai.
Ngày còn nhỏ, ngôi nhà là khoảng trời bao la, bố mẹ là cả thế giới nhỏ của chúng tôi. Có gì buồn chúng tôi lại tâm sự với nhau nơi góc nhà, bên mâm cơm chia nhau miếng cá miếng canh thân thương. Cuộc sống gia đình của chúng tôi là như thế, không xa hoa, không khá giả nhưng tràn đầy tình yêu thương chân thành từ cả bố và mẹ. Cũng bởi thế nên tuổi thơ của chúng tôi đều ngập tràn hạnh phúc.
Ngày lớn lên, chị em tôi như chú chim trưởng thành vẫy cánh lang thang khắp phương trời. Ngôi nhà cũng dần nhỏ lại chỉ là tổ ấm cho chúng tôi trở về những lúc mệt mỏi. Dòng đời cứ cuốn lấy những đứa con, chúng tôi trưởng thành, tự do, mỗi người lại chạy theo những mục tiêu mới, và đôi lúc lại quên đi bố mẹ vẫn đang chờ đợi chúng tôi đang ở nhà. Lên đại học, xa nhà, mỗi tuần bố đều đều đặn gọi điện cho tôi hỏi thăm về cuộc sống và hỏi han về các chi phí sinh hoạt có đủ không. Nghĩ về cuộc sống bố mẹ ở quê, nghĩ về hoàn cảnh gia đình hiện tại, tôi luôn giấu đi những thiếu thốn của mình và cố gắng tự trang trải các chi phí cho bản thân.
Thế nhưng vẫn là một cô sinh viên quê nghèo, không đủ tự lo được các khoản nơi thành phố hoa lệ, nên có những tháng cuộc sống tôi vô cùng chật vật. Có đợt cuối tháng bố bất ngờ ghé thăm, nhìn trong căn phòng trọ cũ chẳng còn chút gạo nấu cơm, nhìn chiếc ví rỗng tôi giấu nhẹm trong đống quần áo cũ, bố nhìn tôi với ánh mắt vô cùng nghiêm khắc. Hôm ấy trước khi về, bố dúi vào tay tôi một cọc tiền cũ. Chạm vào đôi tay chai sần của bố, lòng tôi bỗng nhói lên nỗi đau vô tận. Và niềm ước ao duy nhất của tôi là được gánh vác những nỗi nhọc nhằn ấy cùng bố mẹ.
Nếu những người bạn trẻ khác chọn lao vào cuộc sống với mục đích chứng tỏ bản thân, theo đuổi đam mê và khát khao của mình thì gia đình và bố mẹ là mục đích để vươn lên của tôi. Sáng làm việc trên văn phòng, tối về đi dạy thêm, đi làm theo giờ, phát tờ rơi, tôi chẳng ngại ngần việc gì miễn là góp thêm một chút gửi về nhà. Số tiền gửi về để chăm sóc bố mẹ ngày càng nhiều và ổn định hơn. Và tôi vẫn luôn mong bố mẹ có thể dành nhiều thời gian hơn để tận hưởng hạnh phúc.
Dù chị em tôi đã lớn, nhưng bố vẫn làm việc ở công trường để tự chủ các sinh hoạt phí. Công việc này của bố luôn có nguy hiểm rình rập. Tuổi bố cũng đã lớn nên tôi rất lo lắng rủi ro sẽ xảy đến với bố và gia đình của mình. Và rồi những lo lắng của tôi trở thành hiện thực khi tôi nhận được một cuộc gọi bất ngờ từ mẹ. Bố gặp nạn khi đang ở công trường.
Tôi vội bỏ công việc về quê, lòng đau đớn vô cùng khi những hình ảnh thân thương của bố cứ hiện lên trong tâm trí. Tôi lo lắng trường hợp xấu nhất sẽ xảy đến và có thể tôi sẽ chẳng thể nào gặp lại được bố, chẳng thể nào nhìn thấy khuôn mặt thân thương yêu dấu.
Tôi vẫn nhớ mãi khoảnh khắc khi bước vào bệnh viện, khi dáng mẹ còm cõi trên dãy ghế ngoài hành lang và khuôn mặt ánh lên đầy vẻ đau khổ, tôi ôm chầm lấy mẹ. Những giọt nước mắt chợt vỡ òa trên đôi mi. May thay, sau khi cấp cứu, mọi nguy hiểm đã qua và bố chỉ bị rạn xương cánh tay, xương bả vai và khớp gối. Tuy mừng vì chẳng có gì xấu xảy đến, nhưng tôi vẫn rất buồn vì sức khỏe bố giờ đây sẽ chẳng còn được như xưa và nhìn bóng dáng còm cõi của bố tôi lại đau khổ vô ngần.
Bên cạnh đó, trong khoảng thời gian này, gia đình tôi cũng phải đối mặt với tiền viện phí thăm khám và điều trị lớn, vì chăm bố nên mẹ con tôi cũng chẳng thể quay lại làm việc. Gánh nặng càng đè nặng lên tôi vai khi mỗi ngày là một sự lo lắng mới.
Để cân bằng chi tiêu gia đình và phải chi trả cho một khoản chi phí lớn là một bài toán đau đầu mà hàng ngày tôi phải giải. Có đợt tôi dự định sẽ vay thêm tiền từ bạn bè để trang trải một phần viện phí, nhưng mọi thứ dường như đã ổn hơn khi tôi phát hiện ra gia đình sẽ được hỗ trợ chi phí từ hợp đồng bảo hiểm tai nạn của Bảo Việt An Gia.
Hỏi ra mới biết bố đã âm thầm tích lũy một phần bảo hiểm để đối mặt với những rủi ro và chăm sóc tốt gia đình nếu chẳng may bản thân gặp tai nạn. Biết được thông tin này, tôi thương bố vô ngần, bởi dù bất cứ khi nào, ở bất cứ hoàn cảnh nào bố đều suy nghĩ cho gia đình thân yêu của mình.
Hơn 3 tháng điều trị, sức khỏe bố cũng dần hồi phục. Giờ đây tôi cũng chuyển công tác ở gần bố mẹ để có thể chăm sóc tốt nhất cho cả hai, dành thời gian nhiều hơn cho gia đình thân yêu của mình. Tuy chẳng còn đi lại thoải mái như trước, tuy chẳng còn là người bố mạnh khỏe như ngày bé, thế nhưng đối với tôi bố luôn là người đàn ông tuyệt vời nhất trên đời.