Ở tập trước, khi tiến vào hôn nhân, Khải và Thư bắt đầu nhận ra được sự khó khăn trong việc bất đồng quan điểm. Thay vì học cách lắng nghe và thấu hiểu, vợ chồng Thư lại luôn tự cho bản thân mình là đúng, dẫn đến những cuộc cãi vã triền miên. Chính vì không thể tìm được tiếng nói chung, Thư đã quyết định ôm con về nhà cha mẹ đợi ngày ly dị.
Nhìn đứa con đang úp mặt vào lòng mẹ ngủ ngon lành mà lòng Thư cảm thấy như ngàn mũi dao đâm thẳng vào tim. Tội nghiệp Tủn chỉ vừa chào đời không lâu đã chịu cảnh không có cha. Cô biết việc quyết định ly dị Khải sẽ ảnh hưởng đến con trẻ nhưng thật sự bản thân không thể chịu đựng cuộc hôn nhân này thêm lần nào nữa. Cô đã cố gắng nhẫn nhịn suốt 3 năm qua chỉ mong níu kéo hạnh phúc nhưng kết quả vẫn là lìa xa.
Chiếc xe taxi vừa đậu trước cửa nhà, Thư nhìn thấy cha mẹ đã đứng trước cổng chờ cô từ lúc nào. Không để con phải giải thích, mẹ chạy đến ôm cô trong khi cha vội vàng phụ xách vali vào nhà. “Không sao đâu con, sống với thằng Khải không được hạnh phúc thì về với cha mẹ cũng được mà” lời nói trấn an của mẹ khiến những giọt nước mắt của Thư một lần nữa tuôn trào, cô khóc nức nở trong sự ấm áp từ vòng tay của mẹ và sự dịu dàng trong ánh mắt của cha.
Vậy là sau thời gian dài khổ cực với cuộc sống hôn nhân, Thư cuối cùng vẫn trở về với lối sống tiểu thư được sự bao bọc của cha mẹ. Mỗi buổi sáng, cô chẳng phải dậy sớm chuẩn bị điểm tâm cho chồng nữa, cũng chẳng cần dọn dẹp cơm nước sau cả ngày làm việc mệt mỏi. Ngay cả việc chăm con, cha mẹ Thư cũng dành làm để cô có thời gian nghỉ dưỡng sau tháng ngày cơ cực làm dâu nhà Khải.
Dù cuộc sống đã ổn định hơn nhưng đôi lúc trong đầu Thư lại xuất hiện hình bóng của Khải. Nhớ ngày ấy khi còn ở chung nhà, Khải thường là người pha cà phê cho Thư trong khi cô đang tất bật chuẩn bị bữa sáng. Cà phê anh pha cho lúc nào cũng nhiều nước đâm ra nhạt nhẽo nhưng anh bảo sợ cô bị say, làm việc không được. Nghĩ tới đây, Thư bất giác nở một nụ cười dịu dàng. Đúng vậy, anh luôn quan tâm cô dù là những điều nhỏ nhặt nhất nhưng tiếc là sao khi nói lời chia tay, cô lại chưa bao giờ nhớ đến những khoảnh khắc ấy.
Sực nhớ ra quyển album được đặt trong góc tủ, Thư bước vội đến lục tìm với mong muốn ôn lại chút kỷ niệm xưa. Từng trang giấy lật lên thì những ký ức hạnh phúc của cả hai cũng dần ùa về khiến lòng Thư ấm áp lạ thường. Cô hồi tưởng lại thời gian mang bầu của mình, khi ấy chiến tranh lạnh thường xuyên xảy ra nhưng anh vẫn sẵn sàng dầm mưa dầm gió để mua về cho vợ bát bánh canh mỗi khi cô thèm. Có lẽ lúc đó, sự cô đơn đã che mắt Thư khiến cô chưa bao giờ để ý đến những cử chỉ quan tâm ấy, chỉ khi ngồi tịnh tâm nghĩ lại thì mới cảm thấy bản thân hạnh phúc như thế nào.
Cô biết thời gian qua đối với anh rất khó khăn khi phải cật lực đi làm nuôi gia đình lại còn phải chịu đựng bản tính ẩm ương của cô. Công việc trưởng phòng của anh luôn đầy rẫy những áp lực khiến anh luôn về nhà trong tình trạng mệt mỏi cau có, ấy thế cô lại chưa lần nào nghĩ cho anh cả. Trước sự nuối tiếc về cuộc hôn nhân giữa cô với Khải, Thư chỉ biết thở dài gấp quyển album lại. Nếu thời gian có thể quay trở lại, cô chắc hẳn sẽ lựa chọn thấu hiểu anh nhiều hơn.
Về phần Khải, sau khi Thư rời đi đến nay cũng đã 1 tháng và cuộc sống anh cũng còn chẳng mấy ý nghĩa. Thời gian đầu, anh vẫn còn vui mừng khi thoát khỏi gọng kiềm của vợ mà tha hồ ăn nhậu với bạn bè nhưng chẳng bao lâu sau, cảm giác nhớ nhung, luyến tiếc vây kín lấy anh. Mỗi khi đi làm về, nhìn thấy căn nhà im ắng trống trải mà lòng Khải lại não nề vô cùng.
Xì sụp tô mì gói nóng hổi, Khải bắt đầu hồi tưởng lại những món ăn của Thư nấu cho. Dù kỹ năng nấu ăn của Thư có chút kém nhưng nhìn bàn tay chằng chịt vết cắt cũng đủ hiểu cô đã cố gắng như thế nào để làm ra những món ăn bồi bổ cho chồng.
Tính ra từ khi lấy Thư về, anh chưa phải bận tâm nhiều đến việc nhà. Dù có chút lóng ngóng nhưng Thư vẫn cố gắng hoàn thành tốt những công việc nội trợ để cuộc sống gia đình được êm ấm. Căn nhà lúc ấy luôn trong tình trạng sạch sẽ khiến tâm trạng anh luôn cảm thấy thoải mái sau khi đi làm về. Nghĩ tới đây, cổ họng anh bỗng chốc nghẹn ngào, giá như bản thân có thể chịu khó lắng nghe và thấu hiểu Thư hơn thì tương lai chắc sẽ tốt hơn bây giờ.
“Giá như mình có thể quay lại với nhau thì tốt biết mấy”, Khải thở dài than thở nhưng chỉ trong một chốc lời nói bóng gió ấy như một động lực mạnh mẽ làm anh suy nghĩ đến chuyện đón Thư trở về. Thu hết can đảm, anh chạy thục mạng đến nhà Thư chỉ với một mong muốn nhỏ nhoi có thể trở về cuộc sống vợ chồng cùng cô.
Lúc đứng trước cửa nhà Thư, tim Khải đập loạn nhịp vì lo lắng. Liệu như Thư từ chối lời đề nghị của anh thì sao? Dù cảm thấy bất an trước quyết định của mình nhưng nghĩ đến cảnh gia đình có thể được sum vầy thì anh hạ quyết tâm tiến lên bấm chuông. Bước ra mở cửa, mẹ Thư vừa nhìn thấy Khải thì sắc mặt tối sầm lại. Chưa kịp nghe Khải giải thích, bà đã vội xua tay tỏ ý không để anh gặp Thư. May mắn thay Thư cũng vừa bước xuống giải vây nên anh cũng nhanh chóng “qua ải”, được phép ngồi lại trò chuyện cùng gia đình cô.
Trong suốt nhiều tiếng liền nói chuyện, Khải chia sẻ những cảm xúc của anh về hôn nhân với Thư. Anh thừa nhận lỗi lầm khi đã không làm trọn trách nhiệm người chồng tốt và không quên gửi lời hứa mai này sẽ chăm sóc cô chu đáo hơn. Nhìn thấy người đàn ông mình yêu thương đang rơi những giọt nước mắt hối hận khiến trái tim Thư bóp chặt. Cô vẫn còn yêu anh rất nhiều và bé Tủn cũng cần có cha nên việc quay lại với anh cũng là điều tốt.
Có lẽ cha mẹ cũng cảm nhận được sự ân hận của Khải nên ông bà cũng chẳng làm khó thêm điều gì. Quay lại nhìn con gái, cha Thư từ tốn bảo: “ Cha mẹ luôn muốn các con hạnh phúc nên nếu việc hai đứa về lại với nhau được thì cha mẹ cũng mừng”. Trước lời nói khích lệ của cha, Thư và Khải nắm tay nhau quyết tâm làm lại cuộc đời.
Sau khoảng thời gian biến cố đó, Khải và Thư đã tự rút ra bài học cho riêng mình. Thư bây giờ đã thay đổi tính cách tiểu thư, thấu hiểu về những khó khăn của anh Khải hơn trong khi đó, Khải cũng giảm bớt tính gia trưởng mà chia sẻ với Thư những công việc nhà để vun vén gia đình hạnh phúc.
Nhân dịp kỷ niệm ngày cưới, Thư tặng anh hợp đồng bảo hiểm nội ngoại trú của Bảo Việt An Gia như một giải pháp bảo vệ sức khỏe cho anh. Cô không muốn anh phải chịu áp lực quá sức để rồi ảnh hưởng tới sức khỏe. Cảm động trước tấm chân tình của vợ, Khải ôm chầm lấy Thư mà thầm cảm ơn ông trời đã tạo cơ hội để anh có thể quay về với người vợ tuyệt vời như Thư.