Có rất nhiều quan niệm tiêu cực về những người hướng nội – chẳng hạn như họ không thân thiện, nhút nhát hoặc ích kỷ. Nhưng thực tế, sự hướng nội đôi khi có thể trở thành một gia tài quý báu…
Theo Tiến sĩ Jennifer Kahnweiler, tác giả cuốn The Introverted Leader: Building on Your Quiet Strength (Nhà lãnh đạo hướng nội: Xây dựng trên sức mạnh thầm lặng của bạn), người hướng nội là những người có được năng lượng từ việc dành thời gian ở một mình. Cô nói: “Họ giống như một cục pin ấy, tự sạc lại cho chính bản thân mình. Và sau đó họ có thể bước ra thế giới và kết nối thực sự tốt đẹp với mọi người.”
Đó là những điều đúng đắn khi nói về Mai – cô gái 25 tuổi đang là giám đốc truyền thông cho một tập đoàn lớn tại Việt Nam. Trong một buổi chia sẻ mở tại một quán cafe nhỏ giữa Sài Gòn, Mai đã có những tâm sự thú vị và chân thành về bản thân mình – hành trình từ một cô gái hướng nội với đầy những rào cản đến việc trở thành giám đốc truyền thông của tập đoàn lớn.
Hương Mai sinh ra và lớn lên tại Hà Nội. Cô gái Hà Nội xinh xắn, nhẹ nhàng và có phần hơi rụt rè xuất thân từ một gia đình tri thức và có điều kiện trên con phố cổ Hà Nội. Từ nhỏ, Mai đã là cô bé ít nói, hay tỉ mỉ ngồi vẽ một mình. Lớn lên cũng vậy, vẫn là cô bé nhẹ nhàng, thủ thỉ và hay ngồi làm việc một mình. Tuy vậy, Mai chia sẻ: Mình vẫn có những người bạn, chỉ là không nhiều. Vẫn tham gia các CLB của trường, nhưng không có thói quen đi chơi hay tụ tập đông người.
Khi được hỏi, rào cản lớn nhất khi bản thân là một người sống hướng nội là gì? Mai trả lời: “Đó là áp lực gia đình. Khi mình còn nhỏ, hồi 5-6 tuổi gì đó, mình cũng không nói nhiều. Bố mẹ của mình khá lo lắng, nhưng mà họ còn áp lực hơn trước rất nhiều lời phán xét, góp ý từ mọi người. Mọi người lo mình bị tự kỷ, rồi kém phát triển, rồi chậm chạp,… rất nhiều vấn đề, khiến bố mẹ đã không biết bao lần đưa mình đi gặp bác sĩ tâm lý” – Mai vừa nói vừa cười.
Thực ra, đó là những điều hoàn toàn dễ hiểu với tâm lý của những người làm cha mẹ và người lớn. Nhưng điều khiến Mai buồn hơn là sự không tin tưởng của mọi người dành cho Mai. Khi Mai nói cô muốn học ngành Marketing, rất nhiều người trong gia đình phản đối, Mọi người nghĩ rằng một người ít nói và kém năng động như Mai thì không thể làm tốt được.
Mai tâm sự: thời điểm đó rất nhiều người nói những lời khó nghe làm tổn thương mình. Không ai biết mình đã và đang tham gia rất nhiều hoạt động về viết và vẽ cho ngành Marketing, từ các CLB đến các công ty. Đỉnh điểm là người mình tin tưởng nhất, là bố của mình đã nói với mình: “Bản thân kém cỏi thì phải biết lượng sức mình. Đừng có im im tự làm rồi lại để lại hệ quả cho bố mẹ…”. Và còn rất nhiều những lời tổn thương khác khiến Mai đã bị stress trong nhiều ngày, thậm chí cô phải book một chuyến du lịch, tắt hết điện thoại và dành thời gian cho bản thân mình.
Những ngày sống trong những suy nghĩ và cảm xúc của riêng mình, Mai càng hiểu và tin tưởng bản thân nhiều hơn. Chính thời điểm đó, Mai cũng nhận được thông báo trúng tuyển làm việc cho một tập đoàn lớn tại Sài Gòn với vị trí Market Research – công việc mà Mai đã ao ước từ lâu.
Vội vàng book chuyến bay gần nhất trở về nhà, Mai mở cho cả nhà xem email trúng tuyển vào tập đoàn – một doanh nghiệp mà gia đình Mai cũng rất yêu thích và thường xuyên nói về nó. Bố Mai cầm chiếc điện thoại đọc email, rưng rưng nước mắt và nói: “Bố xin lỗi con gái, bố thật đáng trách khi không hiểu nổi chính con gái của mình.’’ Rồi sau đó hai bố con ôm nhau đầy hạnh phúc.
Những ngày đầu tiên đi làm, Mai đã được sếp đánh giá rất cao, bởi năng lực nghiên cứu, đề xuất ý tưởng, insight và sự tập trung trong khi làm việc. Có một câu nói của sếp khiến Mai càng cảm thấy tự tin hơn: “Những người hướng nội như em làm Marketing sẽ rất tốt. Em biết tại sao không? Vì em nghĩ sâu và thấu hiểu được rõ khách hàng’’. Nghe xong những lời đó, Mai rất hạnh phúc và ngày càng cố gắng phát triển bản thân hơn. Mai cũng cố gắng giao tiếp và mở lòng nhiều hơn. Hơn ai hết, Mai hiểu, để hiểu được khách hàng, cô không chỉ phải quan sát, mà còn phải trò chuyện và lắng nghe. Mai đùa: “Làm Marketing phải biết dùng đôi tai để nghe, cái miệng để hỏi và một trái tim để thấu hiểu…”
Sau hơn 2 năm làm việc trong tập đoàn, Mai từng bước đạt được những thành công riêng. Từ một cô gái chẳng ai tin tưởng đến việc trở thành giám đốc truyền thông. Từ một cô gái rụt rè, nhút nhát đến việc trở thành cô gái đi khắp thế giới để trao đổi và trò chuyện với khách hàng. Nhưng có một điều không thay đổi, Mai vẫn là cô gái hướng nội, vẫn mang suy nghĩ vào bên trong và tự phân tích, nói chuyện với chính mình mỗi ngày. Chính sự khai thác sâu sắc đó đã khiến Mai thành công như bây giờ.
Sau tất cả, khi nhìn lại, Mai thầm cảm ơn vì đã luôn tin tưởng bản thân và không ngừng cố gắng. Dẫu đã từng là cô gái tuổi đôi mươi, căm ghét cái tính hướng nội của mình, thèm được giao du bên ngoài và tự ti khi thấy mình chỉ lọ mọ trong một góc phòng, nhưng Mai hiểu, nếu không được là chính mình, thì chẳng có gì được gọi là hạnh phúc.
May thay trong những ngày đó, chiếc thẻ bảo hiểm nha khoa của Bảo Việt An Gia mà bố mẹ đăng ký cho Nam Anh đã phát huy tác dụng, khiến cậu một phần nào bớt áp lực về mặt chi phí và cũng cảm thấy an tâm hơn. Sau khi đã hoàn thiện xong hai chiếc răng mới, Nam Anh quyết định dành tiền tiết kiệm của bản thân để đăng ký thêm 4 gói bảo hiểm nha khoa cho cả gia đình, bố mẹ và hai chị gái như một lời cảm ơn mọi người vì đã cho Nam Anh một cuộc sống quá đầy đủ và hạnh phúc.