Lạc bước trong chính cuộc tình của mình, đã có có lúc Cao An cảm thấy gục ngã và không thể tìm được lối ra. Để rồi cũng trong những loay hoay, chẳng biết rẽ đường nào, cô lạc bước để rồi vấp phải những sai trái trong cuộc đời.

những bầu trời đầy dông bão

Tôi gặp Nam vào một ngày trời mưa tầm tã, ánh nắng buổi sớm nhường chỗ cho những đám mây đen mang mưa nặng hạt đến với thành phố vốn đã buồn bã. Hôm ấy Khoa phải đi công tác xa đến 2 tháng nên tôi phải một mình chạy xe giữa bầu trời đầy giông bão. Sáng mùa hè, trời lạnh và ẩm ướt đến lạ lùng khiến cảm xúc của tôi cũng trở nên ảm đạm. Đến công ty với một tâm trạng không vui, tôi đụng mặt Nam tại thang máy khi bản thân đang loay hoay kiểm tra lại đồ đạc và cất tạm đôi tông lào vào túi bóng để thay bằng đôi cao gót chỉnh chu.

Khi chỉ còn hai người trong thang máy, tôi nghe được một nét cười trong không gian nhỏ bé. Nhìn lại, tôi mới để ý còn một chàng trai đứng cùng mình trong chiếc hộp sắt chơi vơi, bất ngờ khuôn mặt tôi bỗng đỏ lên vì ngượng ngùng. Tôi im lặng mãi cho đến khi thang máy dừng lại ở tầng 24 và anh ta bước ra, đó cũng là lần đầu tiên tôi gặp Nam, chàng trai khiến trái tim tôi rung lên từng nhịp đập ngang trái.

gặp được tia nắng đời mình

Khác hoàn toàn với Khoa, Nam mang một vẻ đẹp của tuổi trẻ, vẻ tươi mát thể hiện trên mái tóc nhuốm màu sương mai, trên đôi mắt to và khuôn miệng luôn cười. Nam là đối tác của sếp, lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt cũng là lần đầu tiên anh đến công ty tôi để bàn chuyện công việc. Sau nhiều lần Nam đến, chúng tôi có hẹn nhau một bữa ăn trưa để bàn thêm về dự án. Tôi vẫn nhớ mãi bữa ăn hôm ấy, khi anh kể tôi nghe về những chuyến đi anh thực hiện, khi anh tâm sự với tôi về những mong mỏi, ước ao của anh những lúc lang thang đây đó để tìm niềm vui. Những câu chuyện của anh cuốn hút tôi như một thước phim hấp dẫn. Có lẽ cũng vì thế, chúng tôi đã có nhiều lần gặp mặt hơn sau một, hai lần ăn trưa.

Những buổi nói chuyện của chúng tôi là lần gặp mặt vô thưởng vô phạt, chỉ là những tâm hồn cô đơn tìm đến nhau để tìm chút an ủi trong cuộc sống. Và cũng có lẽ khoảng trống Khoa để lại khiến tôi vô thức tìm chút hơi ấm để lấp đầy nỗi nhớ. Nếu ở bên Khoa, đôi lúc tôi cảm thấy vô cùng tù túng và gò bó, thì khi ở bên Nam, tôi lại nhận thấy như được là mình, được cười, được nói, được thoải mái thể hiện sự trẻ con trong tâm hồn tôi. Và chẳng biết từ lúc nào, tôi lại chờ những lần anh đến công ty, chờ lời mời gặp mặt chơi vơi trong căn phòng 40m2 đầy màn hình máy tính và đôi lúc lại phát lên tiếng ho húng hắng của vị sếp tuổi đã ngoài trung niên.

những khoảng trời chênh vênh

Có lẽ đúng như tôi dự đoán trước, sau nhiều lần gặp gỡ, tôi đã cảm nắng anh. Mọi thứ đến dễ dàng và nhanh chóng như cơn mưa đầu tiên mang anh đến với tôi. Đôi lúc, tôi đã tưởng rằng đây chỉ là tình bạn nhất thời của những kẻ trống vắng đi tìm cho mình chút yên bình thường nhật, thế nhưng giữa cả hai vẫn có gì đó khiến tôi cảm thấy xốn xang mỗi lần gặp. Từ khi Khoa trở về, mọi chuyện giữa chúng tôi càng trở nên tuyệt mật. Tôi – một tên trộm cứ mãi cất giấu cho mình một bí mật chẳng thể nói ra. Những cuộc gặp gỡ giữa tôi và Nam tuy vơi dần nhưng vẫn còn đó.

Để rồi vào một ngày tháng 12 trời se lạnh, tay cầm ly cà phê nóng hỏi, Nam nhìn ra ngoài khung cửa sổ và nói anh sẽ tới Sa Pa và hỏi tôi có muốn cùng anh khám phá vùng đất xinh đẹp ấy không. Lời mời chơi vơi giữa khoảng không một lúc khi tôi quyết định sẽ cùng Nam bước vào cuộc sống của anh, bước vào thế giới mà tôi thường được nghe anh kể. Vừa hồi hộp vừa có một chút bứt rứt, tôi hiểu việc mình sắp làm thật đáng xấu hổ với Khoa. Nhưng trái tim cứ đẩy tôi vừa phía Nam, về nơi khiến tôi thấy thật mới lạ.

Chuyến đi ấy, Nam là người lên lịch trình chi tiết và Bảo Hiểm Bảo Việt An Gia là người bạn đồng hành cùng chúng tôi trên những cung đường đèo hiểm trở. Bước ra khỏi thành thị xô bồ, tôi cảm nhận được những niềm hạnh phúc ngọt ngào mà bấy lâu nay tôi không có, cảm nhận được luồng gió mới lạ mà những câu chuyện của Nam mang đến cho tôi. Tưởng chừng đó là một chuyến đi suôn sẻ thì không may trong lúc chạy xe đến đón tôi tại một điểm dừng chân trên con đèo Ô Quy Hồ trở về, Nam đã không may gặp tai nạn. Tai nạn ấy tuy không ảnh hưởng đến tính mạng, nhưng nó cũng khiến Nam phải nhập viện một thời gian.

chan thuong khien anh phai nhap vien

Cũng may mắn khi trở về đến Hà Nội, với sự hỗ trợ tốt nhất của Bảo Hiểm Bảo Việt An Gia anh đã được thăm khám và điều trị kịp thời, mọi chuyện cũng ổn thỏa hơn khi sức khỏe Nam cũng dần hồi phục và bắt đầu có những chuyển biến tích cực. Thời gian ấy, tôi cũng thường hay sắp xếp để ghé thăm anh ngoài giờ làm việc và đương nhiên tôi phải thường xuyên nói dối Khoa về những cuộc gặp gỡ bạn cũ.

Đôi lúc, nhìn ánh mắt của Khoa, nhìn những hành động và cử chỉ của anh, tôi có cảm giác như anh đã nhận ra gì đó. Nhưng rồi tôi vẫn cứ an ủi bản thân mọi thứ chỉ do tôi tưởng tượng ra. Cuộc sống của tôi ngày ấy cứ xoay vòng như thế, giữa hai người đàn ông, giữa hai thế giới không có điểm đầu tiên và điểm kết thúc. Có khi, tôi đã muốn sẽ dẹp bỏ đi những rắc rối mà mình tự vướng vào, thế nhưng sự ngần ngại lại ngăn tôi làm những điều đúng đắn.

Tưởng chừng cứ lạc lối trong trái tim mình thì chính trong một lần ghé thăm Nam ở bệnh viện, tôi đã bắt gặp bóng dáng thân thuộc của Khoa. Đó cũng là khoảnh khắc nhớ mãi trong cuộc đời, khi ánh mắt thân thuộc của hai người đàn ông nhìn tôi…

(Còn tiếp)

Footer Line@2x

Yêu cầu tư vấn miễn phí

Gói bảo hiểm sức khoẻ Bảo Việt An Gia phù hợp








    Hotline tư vấn: 1800 6307