Được đánh giá là một thế hệ năng động sáng tạo, gen Z luôn phải chịu đựng những áp lực vô hình đến từ sự kỳ vọng của gia đình, xã hội và cả bản thân.
Tiếng báo thức điểm từng hồi chuông gấp rút ngắt ngang giấc mộng đẹp, Ngọc Tâm (25 tuổi) uể oải vươn tay tắt chuông. Cô thẩn thở nằm trên giường mông lung nghĩ về tương lai vô định. Đây là năm thứ 3 cô bắt đầu bước chân vào môi trường công sở nhưng chưa bao giờ cô thật sự cảm thấy thích nghi được.
Xuất thân từ một gia đình công nhân viên chức, Tâm tuy không phải thuộc hàng “ngậm thìa vàng” từ bé nhưng cũng không thiếu của ăn của để. Thêm vào đó, việc là con gái rượu khiến Tâm càng nhận được nhiều sự yêu thương và bao bọc của ba lẫn mẹ.
Ngay từ thuở bé, Tâm đã được gia đình quan tâm đầu tư theo học những ngôi trường lớn trong thành phố. Với học lực xuất sắc, cô không khó để trở thành học sinh ưu tú nhất nhì trường. Trong mắt bạn bè đồng trang lứa, Tâm chính là hình ảnh “con nhà người ta” khi nhận giải thưởng học sinh giỏi suốt nhiều năm liền.
Năm 18 tuổi, Tâm thi đậu vào một trường đại học danh tiếng trong sự hoan hỉ của gia đình. Với quan niệm giáo dục là cách tốt nhất để thành tài, ba mẹ Tâm không ngần ngại chu cấp tiền bạc đầy đủ để cô không phải tốn sức lo lắng cơm áo gạo tiền, tập trung học hành nghiêm túc. Dưới sự bao bọc của ba mẹ, Tâm ngoài việc học ra thì không cần phải đụng tay đụng chân vào bất kỳ việc gì. Đó có lẽ là khoảng thời hạnh phúc nhất đối với Tâm khi có thể thỏa sức ăn chơi tận hưởng cuộc sống vô lo vô nghĩ trong khi bạn
bè cô phải còng lưng kiếm việc làm thêm.
Không phụ sự kỳ vọng của ba mẹ, Tâm tốt nghiệp đại học loại ưu khiến ai ai cũng tấm tắc khen ngợi sự thông minh của cô và tin cô sẽ có một tương lai tươi sáng đang rộng mở. Bản thân Tâm cũng vậy, cô rất tự hào về những thành tựu của mình và tin rằng những chiến tích ấy sẽ giúp cô đạt được giấc mộng trở thành một nhà kinh doanh lỗi lạc với thu nhập lên đến 200 triệu/tháng.
Nhưng người đời thường bảo trèo cao thì ngã đau, các công ty cô lựa chọn đều chỉ dừng lại ở vòng phỏng vấn. Lần nào cũng vậy, các nhà tuyển dụng thoạt đầu rất tâm đắc về kết quả học tập của Tâm nhưng khi nhắc đến kỹ năng thực chiến thì ai nấy đều tỏ ra quan ngại bởi cô chẳng có chút kinh nghiệm nào.
Sau nhiều lần phỏng vấn bất thành, Tâm mơ hồ hình dung được sự khắc nghiệt của môi trường làm việc. Cô dần cảm thấy tự ti về khả năng bản thân, và hoài nghi với những định hướng cô lựa chọn.
Chật vật mãi cuối cùng Tâm cũng kiếm được một công ty tương đối lớn với mức lương khởi điểm chỉ vỏn vẹn 7 triệu, thua xa con số cô mong muốn là 12 triệu trước đó. Tự nhủ đây chỉ mới là bắt đầu, Tâm tự đặt mục tiêu sẽ hoàn thành xuất sắc kỳ thực tập này để khẳng định bản thân. “Đến lúc ấy, mọi chuyện tốt hơn thôi” – Tâm thầm nghĩ.
Tuy nhiên, sau thời gian ngắn gắn bó tại công ty, Tâm càng nhận ra sự yếu kém của bản thân. Có lẽ vì thiếu kinh nghiệm cọ xát nên những công việc Tâm xử lý đều có phần cồng kềnh hơn so với các đồng nghiệp. Thay vì nhận được sự công nhận của sếp như mong muốn trước đó, Tâm ngược lại thường bị trách mắng vì sự chậm chạp và độ hiệu quả thấp. Để đáp ứng được tiến độ công việc, Tâm buộc phải tăng ca mỗi ngày đến gần 3 giờ sáng, mới dám leo lên giường ngủ.
Nhìn thấy chúng bạn thong dong vừa làm vừa chơi, trong lòng Tâm trượt dài trong những cảm xúc phức tạp. Chẳng lẽ bản thân được tốt nghiệp loại ưu nhưng vẫn không giỏi bằng người khác? Vốn đã quen với lời tán dương từ mọi người, việc bị đánh giá thấp kỹ năng làm việc đối với Tâm đúng là một áp lực lớn. Dù gì cũng từng mang tiếng “con ngoan trò giỏi”, nếu mọi người biết được tình trạng cô lúc này chắc sẽ thất vọng lắm.
Nghĩ “cần cù bù thông minh”, cô lao đầu vào trau dồi bất kỳ kỹ năng nào cô thấy, bất kể nó có cần thiết không. Nhưng điều Tâm không ngờ tới là những nổ lực vô định cùng tâm lý lo lắng dần bào mòn sức lực cô, khiến cô bây giờ chẳng khác gì như người mất hồn. Gặp lại những người bạn cũ, ai cũng ngạc nhiên trước sự thay đổi của Tâm. Không ai ngờ được, Hoa khôi “con nhà người ta” ngày xưa giờ đây lại xuống sắc đến vậy. Đôi mắt tinh anh ngày nào bây giờ đã bị quầng thâm bao phủ và làn da trắng hồng giờ đây cũng đã hóa xanh xao.
Sau 3 năm làm việc cực lực, sức khỏe của Tâm ngày càng giảm sút. Cô thường xuyên bị dày vò bởi những cơn đau nửa đầu cùng cảm xúc lo lắng lúc nào cũng lẩn quẩn trong tâm trí. Cô cũng thường giật mình thức giấc nửa đêm bởi những cơn bất an bất ngờ ập đến.
Dù được bạn bè cảnh báo, Tâm vẫn bỏ ngoài tai tất cả để tập trung vùng vẫy trong công cuộc “phát triển bản thân”. Nhưng kết quả của việc nổ lực không ngừng nghỉ ấy chính là ôm bệnh vào thân. Khi đang tất bật chạy chứng từ để sếp ký xét duyệt vào cuối giờ thì một cơn đau đầu khủng khiếp bỗng nhiên xuất hiện khiến Tâm mất thẳng bẳng ngã khuỵu ngay hành lang thoát hiểm công ty. May mắn thay lúc đó có anh đồng nghiệp đi ngang qua đã kịp ứng cứu đưa cô nhập viện. Sau vài giờ đồng hồ kiểm tra, kết quả cho thấy Tâm bị rối loạn tiền đình do bị stress nặng lâu năm, phải sử dụng thuốc kết hợp với các liệu pháp tinh thần để chữa trị.
Sau trận thập tử nhất sinh ấy, Tâm nhận ra giá trị của sức khỏe và cảm thấy trân quý cuộc sống hơn. Rút kinh nghiệm, Tâm bây giờ đã biết vạch ra định hướng rõ ràng cho sự nghiệp của mình và từ đó lựa chọn kỹ năng học hỏi. Cô cũng đã dần chấp nhận giới hạn của bản thân để làm việc thông minh hơn. Bên cạnh đó, Tâm còn tham gia các lớp thiền để khôi phục sự cân bằng trong nội tâm.
Để có thể chăm sóc sức khỏe bản thân một cách toàn vẹn, Tâm không quên chọn gói bảo hiểm của Bảo Việt An Gia như một dựa vững trãi, giúp cô xoay xở khi rơi vào những tình huống sức khỏe ngoài ý muốn. Tâm giờ đây đã lấy lại được tự tin vốn có mình và tiếp tục theo đuổi những hoài bão của mình.