“Chồng tôi ra đi, lòng tôi đã đau đớn vô ngần. Tôi nhớ mãi khoảng thời gian chật vật ấy, khi cuộc sống trở nên đầy u tối. Thế nhưng vì con, vì tương lai của chúng nên tôi đã cố gắng rất nhiều để vượt qua. Nhưng cũng bởi vì quá ám ảnh bởi sự ra đi của chồng nên tôi đã dần trở nên vô cùng ích kỷ với con.”

ngọn lửa hồng trong trái tim nồng ấm

Chồng tôi là lính cứu hỏa, là niềm tự hào của cả tôi và những đứa con. Từ khi chọn lấy anh, tôi đã phải chịu rất nhiều lời ra tiếng vào. Ai cũng bảo nghề anh là nghề nguy hiểm, lấy anh sẽ không hạnh phúc vì anh sẽ chẳng có thời gian cho gia đình. Thế nhưng đối với tôi, tình yêu vẫn là điều gì đó lớn lao hơn bao giờ hết, tôi chọn cùng anh đồng hành trên con đường đẹp nhất không phải vì những vật chất đời thường mà chính là vì sự bao dung mà chúng tôi dành cho nhau.

Anh là chàng trai hiền lành nhưng vô cùng dũng cảm, là một người tốt bụng và vô cùng bao dung. Anh mang những điều tuyệt vời nhất đến với cuộc sống của tôi và chính là ngọn lửa thắp sáng trái tim trước kia đã dần lụi tàn vì những cuộc tình đổ vỡ. Cưới nhau được hơn 2 năm, chúng tôi cùng nhau chào đón bé Khoa – thiên thần nhỏ của cả gia đình. Khoa đến với chúng tôi như mặt trời rực rỡ khiến cuộc sống ngày càng hạnh phúc và ấm áp.

nghề lính cứu hỏa rất nguy hiểm

Trước khi sinh Khoa, tôi và anh đã cùng nhau chuẩn bị thật tốt cho cuộc sống gia đình bằng những bảng kế hoạch thật vững chắc bởi chúng tôi đều muốn mang đến cho con thật nhiều hạnh phúc. Anh cũng là người đã chủ động gợi ý cho tôi bảo hiểm thai sản của Bảo Việt An Gia. Bởi với nghề nghiệp nhiều bấp bênh, anh luôn mong sẽ dự phòng cho mẹ con tôi nguồn tài chính vững chắc để đối mặt với mọi rủi ro.

Những đêm dài nằm trằn trọc, anh tâm sự rằng luôn có một nỗi sợ là ngày nào đó sẽ rời xa tôi, không còn có thể yêu thương và chăm sóc tôi. Thế nên, anh luôn muốn rằng những khoản tích lũy dự phòng sẽ thay anh lo cho gia đình thật tốt nếu có rủi ro xảy đến. Mỗi lần nghe anh nói, lòng tôi se lại một nỗi buồn khó tả, dù không nói ra nhưng nỗi sợ ấy vẫn luôn đeo bám tôi trong suốt thời gian ấy bởi bản thân chưa bao giờ tưởng tượng sẽ có một ngày sống thiếu anh.

mang thai đứa con đáng yêu
ngọn lửa bất hạnh mang anh đi

Tôi vẫn nhớ rất rõ đó là một ngày đầu tháng 8, khi mùa hè rực rỡ dần rời đi nhường chỗ cho một mùa thu ảm đạm. Trong màn đêm thanh vắng, một cuộc điện thoại vang đến làm trái tim tôi đập mạnh vì sợ hãi. Trước đó, tôi đã biết rằng nhiệm vụ lần này của anh là cực kỳ nguy hiểm. Đám cháy được phát hiện vào lúc 10h tối và cho đến nửa đêm vẫn chưa có dấu hiệu được dập tắt. Trong không khí tĩnh lặng của màn đêm tịch mịch, một giọng nói xa lạ vang đến thông báo rằng anh đã hy sinh vì nhiệm vụ làm trái tim tôi hẫng đi một nhịp.

Tôi vẫn nhớ cảm giác như rơi xuống vực thẳm khi tiềm thức tôi hiểu rằng sẽ chẳng thể nào gặp được anh nữa, sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy ánh mắt ấm áp của anh nữa. Đó cũng là khoảng thời gian đau khổ nhất cuộc đời tôi cho đến nay, bởi mọi thứ đến quá bất ngờ và tôi chưa thể chấp nhận sự thật, cũng chưa thể tưởng tượng đến một ngày cuộc sống sẽ không còn anh. Cú sốc lớn khiến tâm trạng tôi khủng hoảng đáng kể, để rồi có lúc tôi đã gục ngã đến mức muốn cùng anh biến mất khỏi thế giới đầy khổ đau này. Nhưng tình yêu thương dành cho con lại níu tôi lại, nhìn đôi mắt thân thương của con khiến tôi phải tự dặn lòng phải mạnh mẽ để vượt qua.

nỗi đau người vợ mất chồng

Nỗi đau dù lớn, nhưng có lẽ mọi thứ đều cần phải lùi về phía sau vì tôi vẫn phải cố gắng bước tiếp để sống cho con và sống cho mọi người. Bởi thế, dù bao tháng qua đi, dù trái tim tôi vẫn đau mỗi khi nhắc về anh nhưng chính mình đã phải cất đi nỗi đau mà cố gắng vui cười vì chính bản thân hiện tại là điểm tựa trong cuộc sống của con. Thế nhưng, nỗi đau mất người thân chưa bao giờ là nguôi ngoai trong lòng, nó cứ cháy âm ỉ và đợi một ngày bừng sáng trở lại thiêu đốt trái tim tôi.

Và ngày đó đã đến khi tôi tình cờ nghe thấy Khoa bảo rằng ước mơ của con sẽ trở thành anh hùng giống bố.

ngọn lửa thắp sáng tương lai

Khoa càng lớn càng có khuôn mặt giống anh, ánh mắt của con càng khiến lòng tôi chùng xuống vì sao giống anh tới vậy. Anh mất được hơn một năm thì Khoa vào lớp 2, năm ấy khi cô giáo ra đề tài kể về người bố thân yêu, con đã dõng dạc kể về bố như một niềm tự hào và bảo rằng sau này con sẽ trở thành người hùng giống như bố.

Khi nghe con kể như vậy, lòng tôi dâng lên cảm giác vô cùng đau đớn bởi tôi chẳng bao giờ muốn rằng sẽ tiếp tục mất đi con, mất đi nguồn sáng ấm áp trong thế giới. Trong suy nghĩ nông cạn nhất, tôi đã nghĩ rằng nhất quyết sẽ không để con theo gót anh và chỉ muốn giữ con cho riêng bản thân mình. Cũng vì thế nên những lần ánh mắt con sáng lấp lánh kể về mơ ước tương lai, tôi lại không kiềm được cảm xúc mà quát lên với con.

Thế nhưng, khi chia sẻ tâm tư ấy với mẹ, bà đã bảo rằng tất cả chỉ là vì tôi lo xa và có lẽ tốt nhất là tôi vẫn nên để con tự do làm những gì bản thân muốn và đừng để nỗi đau ấy ngăn cản tôi được tiếp tục hạnh phúc. Những đêm dài thức trắng, những buổi tâm sự cùng mẹ đã giúp tôi vơi bớt phần nào nỗi đau đớn lớn lao, và chính khi được nhìn nụ cười của Khoa tôi đã nhận ra bản thân đã sai khi đã áp đặt suy nghĩ của bản thân lên con. Khi dành thời gian ở bên Khoa nhiều hơn, tôi càng hiểu hơn nỗi lòng và tâm tư con trẻ, để trở thành người bạn cùng con vững bước trên con đường tương lai.

con trai sẽ thay bố bảo vệ mẹ
Footer Line@2x

Yêu cầu tư vấn miễn phí

Gói bảo hiểm sức khoẻ Bảo Việt An Gia phù hợp








    Hotline tư vấn: 1800 6307