“Những đôi giày của tôi bền bỉ theo thời gian, cũng như tình yêu thương của bố dành cho cả gia đình chẳng bao giờ phai nhạt. Cho dù những đứa con đã lớn hơn theo năm tháng, dù cuộc đời đã mang đi tuổi thanh xuân của bố, mang đi sức tươi trẻ của ông, thế nhưng tình cảm gia đình điều bố luôn trao trọn đong đầy cho cả nhà chúng tôi.”
Bố và mẹ tôi cưới nhau đến nay cũng được 30 năm, đã đi cùng nhau hết gần quãng thời gian tuổi trẻ và thanh xuân đẹp nhất của mỗi người. Ngày xưa nhà nghèo, mẹ tôi thường thức khuya dậy sớm để nuôi cả tôi và đàn em ăn học thành tài bởi thúng xôi mẹ thường hay nấu. Nhớ ngày ấy, hương thơm ngọt ngào cứ nức nở mũi tôi mỗi buổi sáng sớm, hơi ấm từ thúng xôi và hơi ấm từ tình yêu thương của mẹ là thứ nuôi dưỡng tình cảm ngọt ngào nhất của cả tôi và những đứa em.
Gánh xôi ấy cũng là một quãng trời tuổi thơ dài dằng dặc của anh em tôi khi cứ mỗi sáng thức dậy mẹ lại dúi vào cặp mỗi đứa một phần, mỗi đứa một chút thương yêu san sẻ từ gánh hàng vốn đã nghèo nàn đến lạ. Ăn nhiều, nhưng mỗi lần ăn lại là một vị ngọt khác nhau, và đó cũng là vị ngọt ngào thương yêu mà tôi nhận được từ mẹ.
Đồng hành cùng mẹ nuôi dưỡng cả gia đình là người bố tần tảo sớm hôm. Bố tôi trước đây làm nghề sửa giày trên phố Hàng Thuyên và bố đã từng là người thợ giỏi nhất khu này. Nhớ ngày xưa tôi là thằng nhóc có những đôi giày tốt nhất phố dù chạy nhảy đến mấy cũng chẳng bao giờ hỏng. Nhưng đó cũng là nỗi buồn của tôi khi chẳng mấy khi được khoe những món đồ mới như chúng bạn, mà chỉ sử dụng đi sử dụng lại những món đồ đã bền bỉ theo thời gian.
Có lúc tôi đã ao ước có đôi giày mới để có thể khoe với bạn bè, thế nhưng hầu như cả 12 năm học sinh tôi chỉ sử dụng đến 4 đôi giày, bởi giày tôi chẳng bao giờ đứt và bố luôn là người sửa sang cho tôi những đôi giày đẹp nhất. Những đôi giày của tôi bền bỉ theo thời gian, cũng như tình yêu thương của bố dành cho cả gia đình chẳng bao giờ phai nhạt. Cho dù những đứa con đã lớn hơn theo năm tháng, dù cuộc đời đã mang đi tuổi thanh xuân của bố, mang đi sức tươi trẻ của ông, thế nhưng tình cảm gia đình điều bố luôn trao trọn đong đầy cho cả nhà chúng tôi.
Cũng vì thế dù gia đình tôi chẳng khá giả như mọi người, cũng phải giàu sang thế nhưng những đứa trẻ ấy vẫn được bố mẹ trao tặng nhiều yêu thương trọn vẹn nhất. Bố bảo mỗi đứa con sau này đều phải học tập thành tài để có cuộc sống hạnh phúc và tràn đầy niềm vui. Bố cũng bảo nếu muốn thành công thì phải biết cố gắng, và hạnh phúc cuộc đời của bố mẹ là được nhìn những đứa con sống yên ấm. Tuổi thơ của chúng tôi trôi qua với biết bao niềm vui và ký ức chẳng bao giờ phai nhạt.
Những đứa con lớn lên lại như chú chim vỗ cánh bay về phía chân trời bao la rộng lớn. Thời gian gặp bố mẹ cũng ít đi theo từng khoảnh khắc trôi qua. Tất bật với cuộc sống gia đình, tôi dường như quên mất những lời hứa cùng bố mẹ theo tháng năm. Và có lẽ mối gắn kết giữa chúng tôi cứ mãi phai nhạt như thế nếu không có một cuộc điện thoại từ người em bảo muốn cả gia đình tụ họp trong ngày kỷ niệm của bố mẹ.
Hơn nhiều năm không gặp, những đứa em tôi đều đã trưởng thành và mang dáng vẻ của những ông bố bà mẹ chững chạc. Giờ đây khi gặp lại, chúng tôi lại cùng nhau tụ họp để bàn tính món quà gửi đến sinh nhật mẹ. Nhìn nụ cười của mọi người, ký ức lại trở về những ngày còn bé khi cả đám ngồi tụ họp góp tiền mua cho mẹ chiếc bánh kem xinh xắn hơn 10.000 đồng ngoài cổng trường. Giờ đây, mỗi đứa đều có địa vị xã hội, đều có đủ tài chính để mua cho mẹ biết bao chiếc bánh và món ngon, thế nhưng chúng tôi đều mong muốn cùng nhau gửi đến bố mẹ một món quà ý nghĩa để có thể chăm sóc toàn diện cho cả hai.
Đau đầu với những kế hoạch bày ra, chúng tôi chọn mãi cũng chẳng được món quà ưng ý. Để rồi khi được tư vấn bởi bạn bè và đồng nghiệp, tôi đã nảy ra ý kiến rằng sẽ gửi đến bố mẹ một lá chắn sức khỏe tốt nhất của Bảo Việt An Gia. Món quà này không chỉ giúp bố mẹ chủ động chăm sóc sức khỏe bởi những dịch vụ tốt nhất mà còn là một khoản tích lũy vững chắc cho cả hai khi tuổi đã cao.
Ngày gặp lại bố mẹ sau nhiều năm, tôi mới cảm nhận được chân thật nhất sự tàn nhẫn của thời gian. Nhìn thấy mẹ càng già, tóc càng bạc, chân càng run, đôi mắt chẳng còn minh mẫn như trước thế nhưng mẹ vẫn dành cho chúng tôi sự yêu thương chân thành nhất. Khi ôm chầm lấy mẹ, tôi cũng thấy rõ được ánh mắt lấp lánh của bà khi nhìn những đứa con của mình giờ đây đã trưởng thành và lớn khôn. Buổi tiệc hôm ấy là kỷ niệm mà tôi chẳng bao giờ quên, và tôi vẫn nhớ mãi nụ cười của cả hai khi tôi chia sẻ về món quà của mình. Đó cũng là cơ hội để tôi nhận ra tầm quan trọng của việc chăm sóc sức khỏe và dành thời gian cho bố mẹ nhiều hơn.