Khi còn trẻ, chúng ta luôn dành thời gian cho những chuyến vi vu đến những địa danh mới lạ cùng bạn bè, người yêu nhưng đã mấy ai nghĩ đến việc đi “đổi gió” cùng mẹ?
Sau chuyến du lịch đến Hà Nội cùng bạn, Sương Sương (25 tuổi) luôn tíu tít khoe mẹ những “thành phẩm” cô chụp được ở từng nơi mình đi qua. Lướt từng tấm ảnh trên chiếc điện thoại một cách chậm rãi, mẹ Sương không ngừng trầm trồ trước vẻ đẹp của cảnh quan Thủ Đô, bà hào hứng bảo rằng“ Khi nào có dịp dắt mẹ đi với nhé!”. Câu nói bông đùa ấy lại khiến Sương không khỏi chạnh lòng. Quả thật, suốt cả thanh xuân du lịch, chưa bao giờ cô đi cùng mẹ.
Cũng như bao người mẹ khác, mẹ Sương cả một đời tần tảo chăm sóc gia đình, đến khi mọi thứ đã ổn định thì cũng đã quá nửa đời người. Cha mất khi Sương và chị gái vẫn còn thơ dại, mẹ một tay xây dựng nên tổ ấm này. Để con cái được sống trong sung túc, bà vừa bươn chải kiếm tiền vừa lo việc nội chợ, chăm con nên chẳng mấy khi có thời gian nghĩ đến những chuyến du lịch khám phá đó đây. Những lần đi xa của mẹ cũng chỉ dừng lại ở việc thăm người thân hoặc chữa bệnh nên cũng chỉ kéo dài 1-2 ngày là phải lật đật chạy về.
Thật ra, không phải cô không từng nghĩ đến việc rủ mẹ đi chơi nhưng cứ nhắc đến việc đó, mẹ Sương lại gạt qua. Bà một phần lo lắng cho con chỉ vì chuyến du lịch mà phải sống tằn tiện từng chút, một phần vì cảm thấy bản thân chân đau sức yếu, có đi cũng chẳng đi nổi được. Hiểu được tâm can của mẹ nhưng nghĩ đến những trải nghiệm thú vị mà mẹ bỏ sót, Sương hạ quyết tâm phải đưa mẹ đi chơi xa ít nhất một lần trong đời.
Nhân dịp sinh nhật của mẹ sắp tới đồng thời cũng vừa khớp là mùa đẹp nhất để du lịch, Sương quyết định tạo bất ngờ cho mẹ bằng một chuyến đi thăm quan thành phố Hà Nội cổ kính. Đối với Sương, chặng đường Sài Gòn – Hà Nội này cô đã quen đi lại lắm lần nhưng với mẹ đây ách sẽ là những kỷ niệm khó quên.
Để có được một chuyến du lịch “để đời” cho mẹ, Sương âm thầm lên kế hoạch tỉ mỉ với lộ trình không quá dày đặc, tránh việc mẹ đuối sức giữa đường. Cô chu đáo lựa chọn những địa điểm vui chơi phù hợp với người lớn tuổi để mẹ vừa có những tấm hình đẹp nhưng không phải chịu cái nắng gắt của xứ Hà Thành. Cô còn lén giấu mẹ đặt vé máy bay cùng phòng khách sạn khá sang trọng với mong muốn mẹ sẽ tận hưởng một cách trọn vẹn.
Sau hơn một tháng suy trước tính sau, cuối cùng một kế hoạch hoàn hảo cũng đã ra đời. Sương vui sướng thông báo với mẹ về lịch trình chuyến đi và hứa hẹn về những kỷ niệm đáng nhớ. Thấy mọi chuyện đều đã rồi, mẹ Sương miễn cưỡng chấp nhận nhưng trong lòng lại háo hức vô cùng. Cả cuộc đời mưu sinh ở Sài Gòn, có bao giờ bà nghĩ sẽ có dịp được đi lên tận Hà Nội du lịch.
Khi vừa đáp xuống sân bay Nội Bài, mẹ Sương không kiềm được phấn khởi, vội gọi cho bạn bè tíu tít khoe trải nghiệm tuyệt vời khi bay giữa chín tầng mây. Nhìn thấy mẹ hào hứng như thế, Sương vừa cảm thấy buồn cười vừa cảm thấy thương mẹ. Buồn cười vì người mẹ chững chạc của mình ngày nào giờ đây trông như một đứa trẻ vừa khám phá được một điều gì đó mới mẻ, nhưng đồng thời cô cảm thấy thương vì mãi đến tận quá nửa đời người, mẹ mới có cơ hội được đi đó đây mở mang hiểu biết.
Thời gian đầu vi vu nơi Hà Thành, Sương dắt mẹ đi lùng sục những con phố cổ để thưởng thức những món đặc sản chuẩn vị Hà Nội. Cô cũng không quên dẫn mẹ đi dạo quanh bờ hồ Hoàn Kiếm, ngắm nhìn đền Ngọc Sơn cùng Cầu Thê Húc cong cong như con tôm. Đối với Sương, tuy đây thường là những địa danh cô vẫn hay lui tới đến phát chán nhưng cảm giác đi cũng mẹ làm mọi khoảnh khắc dường như trở nên mới mẻ hơn.
Dù đã lường trước tình trạng sức khỏe của mẹ khi lên kế hoạch nhưng mẹ Sương vẫn cảm thấy kiệt sức. Đôi chân của mẹ có lẽ không quen với việc đi bộ đường xa nên giờ đây sưng đỏ lên khiến mẹ đau nhức chẳng dám đi nhiều. Chưa kể đến cái nóng oi ả của mùa hè Hà Nội khiến mẹ chóng mặt, mệt mỏi suýt chút nữa ngất lịm. Trước tình cảnh đó, Sương chỉ có thể ngậm ngùi xóa bớt đi một vài địa điểm thăm quan để phù hợp với mẹ. Cứ như vậy, thời gian mẹ ở khách sạn còn nhiều hơn cả thời gian vui chơi.
Ngày tạm biệt Hà Nội để trở về lại Sài Gòn thân thương, mẹ Sương không may bị trúng gió khiến cho bà bệnh nặng, phải nằm liệt giường suốt một tuần sau đó. Được hàng xóm láng giềng qua thăm, bà không ngừng khoe về những tấm hình chụp và món ăn hương vị Hà Nội. Nhưng xen lẫn nhưng câu chuyện ấy, Sương cảm nhận được sự cảm thán của bà về tình trạng sức khỏe đang ngày càng tụt dốc, làm trượt mất cơ hội thăm quan nhiều nơi hơn.
Qua chuyến đi chơi lần đó, Sương nhận ra sức khỏe của mẹ ngày càng đáng quan ngại. Nhớ ngày còn bé, mẹ có lần đội mưa đội gió đón cô đi học về nhưng hôm sau vẫn phơi phới giang nắng đi làm. Bản thân mẹ cũng từng rất tự hào về sức khỏe của mình, bà thường khoe với cô rằng cơ địa bà tốt nên hồi trẻ ít cảm vặt. Tưởng chừng người khỏe như bà lúc về già sẽ sung sức nhưng nhìn mẹ giờ đây đôi khi chỉ cần một cơn gió lạnh cũng đủ hành bà sốt lên sốt xuống.
Với sự tư vấn của bạn bè, Sương nghiên cứu và tìm đến bảo hiểm nội ngoại trú của Bảo Việt An Gia với mong muốn hỗ trợ cô bảo vệ sức khỏe cho mẹ. Nhờ có chính sách thăm khám ở nhiều bệnh viện uy tín với giá cả hợp lý, Sương giờ đây có thể đưa mẹ đi theo dõi sức khỏe thường xuyên hơn. Mẹ Sương cũng nhờ thế mà sức khỏe dần dần ổn định lại. Bà bây giờ thần sắc rạng rỡ và đi đứng cũng dần trở nên nhanh nhẹn khiến lòng Sương yên tâm vô cùng. Có những lúc rảnh rỗi, hai mẹ con nhắc lại chuyến du lịch “bất ổn” năm nào, bà còn mỉm cười bảo rằng: “ Đó là chuyện hồi trước. Bây giờ mẹ khỏe nhiều rồi, mình cùng nhau đi du lịch nữa nhé!”