Đời sống ngày càng hiện đại, vấn nạn bạo lực học đường không chỉ là nỗi ám ảnh của các bậc phụ huynh mà còn là những tâm sự khó nói của con trẻ. Lâu dài còn gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến cả tinh thần lẫn cơ thể khiến khoảng thời gian đi học như trở thành một vết sẹo khó lành trong quá trình trưởng thành của những đứa trẻ vốn sinh ra đã ngây thơ, trong sáng.
Tâm sự của những bậc bố mẹ có con bị bạo lực học đường là nỗi đau vô cùng khó nói, thế nhưng khi chọn chia sẻ và kể lại góc khuất gia đình mình, chị Hoài Trang vẫn mong sẽ cảnh tỉnh các bậc bố mẹ khác, không để con cô đơn đương đầu với những khó khăn trong đời.
Chị Nguyễn Hoài Trang và anh Trần Nam Anh cưới nhau được hơn 15 năm và có với nhau một thiên thần. Vì là con một, Bảo Ngọc từ khi sinh ra đã được bao bọc bởi tình yêu thương vô vàn của bố mẹ. Tính tình hiền dịu, ngoan ngoãn nên đối mọi người xung quanh, Ngọc luôn được mọi người yêu quý với đôi mắt to và sự đáng yêu trong trẻo. Cũng vì được giáo dục tốt nên Ngọc luôn có thành tích học tập đáng nể và trở thành niềm tự hào của cả anh chị.
Thế nhưng khi bắt đầu lớn lên, sự khác biệt về thế hệ lại đẩy con càng ngày càng xa cách. Từ khi bắt đầu lên cấp 2, Ngọc thường xuyên đi sớm về trễ và chỉ muốn trốn ở trong phòng một mình. Có đôi khi chị Trang gặng hỏi thì cô bé chỉ trả lời cho có và lờ đi sự quan tâm của cả bố và mẹ. Những thay đổi về tính cách bất chợt từ con cũng khiến chị khó chịu khi con thường xuyên cãi lời và có những hành động không tốt. Những tưởng đây chỉ là những hiểu hiện của tuổi dậy thì và có lẽ mọi chuyện sẽ dần qua theo thời gian nên cả hai anh chị cũng không quan tâm lắm đến con mà tập trung nhiều hơn vào công việc.
Trong thời gian này, vì chị Trang đang ấp ủ mở dự án quán cà phê nên không thường xuyên ở nhà, mọi thứ đều do cô giúp việc lo toan nên tình cảm giữa chị Trang và Ngọc càng thêm xa cách. Những hôm mệt mỏi trở về nhà, chị Trang chỉ kịp ngắm nhìn con một chút rồi cũng chìm vào giấc ngủ mệt nhoài. Không cân đối được thời gian làm việc, không có cơ hội ở gần con, chị càng không thể hiểu những tâm sự thầm kín bên trong tâm hồn bé nhỏ. Để rồi, khi tìm hiểu sâu hơn, chị Trang mới phát hiện ra những sự thật kinh hoàng đằng sau.
Càng lên lớp 9, thành tích học tập của Bảo Ngọc ngày càng lao dốc. Mọi thứ dần đến đỉnh điểm khi cô giáo trực tiếp gọi điện đến cho phụ huynh bảo rằng dạo này em không đến trường đầy đủ. Nghe vậy, chị Trang vô cùng bất ngờ vì theo chị nhớ là mỗi ngày chị vẫn đưa con đến trường đúng giờ. Khi con về, chị lại tiếp tục gặng hỏi tại sao lại có chuyện ấy xảy ra thì Ngọc chỉ lẳng lặng trốn trong phòng mà không phản hồi gì với mẹ. Khi thấy con như vậy, anh Nam đã vô cùng tức giận và to tiếng với con. Căn nhà vốn yên bình nay trở nên ồn ào vì những trận cãi vã khiến chị Trang lại càng vô cùng mệt mỏi.
Để rồi, trong một buổi sáng đưa con đi học, chị Trang đã quyết định theo dõi xem những hành động của con xem như thế nào. Bất ngờ là Ngọc vừa chia tay mẹ tại xe, thì em bất ngờ rẽ vào một lối nhỏ và di chuyển ra xa khỏi trường học, càng đi theo sau con, chị Trang càng thấy trái tim cô đập liên hồi vì chị chưa bao giờ nghĩ gia đình mình lại gặp phải chuyện này. Ngọc đi bộ khoảng hơn 15 phút thì em rẽ vào một tiệm sách nhỏ và ở trong đó khá lâu. Đứng chờ ở bên ngoài nóng ruột, thế là chị Trang quyết theo con vào cả tiệm sách.
Chủ tiệm là một bác gái tuổi đã cao, ngồi vùi trong đống sách cũ với mái tóc đã ngả dần sang màu bạc trắng. Thấy khách vào bà liền đứng dậy chào, khuôn mặt nhoẻn một nụ cười rất phúc hậu.
“Chào cô, cô cần tìm sách gì ạ?”
“Dạ, cháu muốn hỏi bác một chuyện…”
Nhìn thấy sự thân thiện của bà, chị bèn lấy hết can đảm để hỏi về việc Bảo Ngọc có thường xuyên lui tới đây không, chị đã theo dõi em từ sáng đến nay và cảm thấy vô cùng kì lạ khi thấy em bỏ học để vào tiệm sách. Nghe chuyện, bà liền gật gù đôi chút và kể lại việc tình cờ gặp Bảo Ngọc trong công viên gần nhà. Hôm ấy, bà có việc đi lấy sách cũ gần đó thì bắt gặp em đang vô cùng sợ hãi đứng giữa một đám nữ sinh. Thấy những đứa trẻ khác bắt đầu có hành động bạo lực với Ngọc thì bà đã nhanh chóng đến can ngăn và trở thành người bạn của em từ đó.
Những buổi đến tiệm sách, Bảo Ngọc đã kể với bà rất nhiều. Em tâm sự rằng bản thân cảm thấy sợ hãi đến trường vì các bạn tỏ ra khó chịu với em. Mọi thứ bắt đầu từ cuối năm lớp 8, khi thành tích học tập và tính cách hiền dịu của Ngọc bắt đầu bị các bạn khác để ý. Với sự bồng bột của những đứa trẻ mới lớn, nỗi ghen tức đã trở thành lý do ngu ngốc để vùi dập người bạn của mình.
Mỗi lời kể lại như một nhát dao đâm vào trái tim chị Trang, chị đã vô cùng tự trách mình vì là mẹ nhưng chính chị lại chẳng thể hiểu con của mình. Chị vẫn nhớ vào khoảnh khắc ấy, những giọt nước mắt như vỡ òa trên khuôn mặt. Để rồi không tự chủ được, chị đã chạy lại ôm con và chỉ muốn chia sẻ cùng con những nỗi đau mà con chịu đựng bấy lâu.
Từ hôm ấy, chị Trang đã quyết định tạm dừng công việc để dành thời gian cho con nhiều hơn. Khi chọn trở thành người bạn để hiểu thêm về con, ban đầu chị đã phải chật vật rất nhiều vì khoảng cách khá lớn giữa cả hai. Thế nhưng, với sự kiên trì và lòng thương yêu dạt dào, chị Trang đã dần gần gũi hơn với Bảo Ngọc và là người chữa lành cho trái tim của con.
Bên cạnh trở thành người bạn để thấu hiểu, gia đình chị cũng đã lập ra bản kế hoạch để chăm sóc cả về tinh thần, sức khỏe cho em. Cũng vì thế, chị và chồng đã có một cuộc họp nhỏ để chọn một môi trường giáo dục tốt hơn cho con của mình. Việc chuyển trường tuy ban đầu có nhiều khó khăn, nhưng đó là sự thay đổi tốt vì cho đến sau này, chị Trang vẫn luôn cảm thấy đúng đắn khi chọn một lối đi khác cho con.
Bên cạnh đó, để chăm sóc sức khỏe thật tốt cho cả gia đình, Trang đã chọn Bảo Việt An Gia làm người bạn đồng hành cùng chị bảo vệ thật tốt cho mọi người. Bảo Việt An Gia không chỉ là khoản tích lũy vững chắc để đối mặt với những rủi ro mà đồng thời còn hỗ trợ người tham gia được chăm sóc với các dịch vụ hàng đầu nhằm trợ giúp họ vượt qua những bất ngờ thường trực trong cuộc sống.
Từ ngày ấy, đã hơn 2 năm trôi qua, mọi thứ đã dần tươi sáng hơn khi chị tạo dựng nên bản kế hoạch gia đình. Cùng nhau vượt qua giông bão, chị và Bảo Ngọc đã dần trở nên thân thiết và trở thành người bạn của nhau. Khi ấy, chị mới nhận ra rằng khi chọn thấu hiểu, chị sẽ cảm nhận được những nỗi lòng thầm kín của con.