70% người thành công trên thế giới đều là người hướng nội như: Ein-stein, Bill Gates, Warren Buffett, Steven A. Spielberg, Murakami Haruki… Trên con đường thành công, người hướng nội hoàn toàn có thể tỏa sáng theo cách của riêng họ, chỉ cần hiểu được những giá trị của bản thân và phát huy những thế mạnh đó.
“Tại sao con không năng động như bé Thương ở gần nhà mình?”, “Sao con không ra ngoài chơi với bạn bè mà cứ thích ở trong nhà suốt ngày thế?” hay “Sao cứ bám chân mẹ vậy con, ra chơi với bạn đi chứ, nhát quá con ơi!”. Trong suốt tuổi thơ của tôi, Nguyễn Ánh Băng, những câu nhắc nhở ấy luôn thường trực đến ám ảnh.
Sinh ra và lớn lên ở thị xã, bố mẹ tôi đều có công việc ổn định trên huyện, nhà chỉ mỗi 2 đứa con nên việc nuôi con, lo chi phí đối với bố mẹ chẳng quá khó khăn. Anh hai lớn hơn tôi 3 tuổi, dù tuổi thơ của hai anh em lúc nào cũng có nhau nhưng chúng tôi ít khi đùa giỡn. Không phải vì chúng tôi không yêu thương nhau, chỉ bởi thể trạng của cả hai đều yếu ớt, hay mắc bệnh vặt nên mẹ cản chúng tôi tham gia mấy trò vận động mạnh hay thậm chí là chơi dưới mưa cũng bị cấm tiệt. Cũng có lẽ vậy mà đối với đám trẻ trong xóm, chúng tôi là hai kẻ xa lạ, lúc nào cũng chỉ đứng bên ngoài nhìn vào với cặp mắt nhút nhát, sợ hãi.
Tuổi thơ ngây ngô, tôi chẳng biết sống nội tâm là như thế nào. Người lớn định hình cho tôi là người nhút nhát, e dè và đó là điều rất nguy hiểm. Nếu cứ như vậy, lớn lên tôi sẽ trở thành kẻ sống không có tương lai. Còn đối với tôi, sống nội tâm vốn chẳng đáng sợ. Chìm trong thế giới của riêng mình, tôi thích lắng nghe hơn là thích nói, tôi có cảm nhận sâu sắc hơn so với những bạn bè hướng ngoại. Duy chỉ một điều… những người như tôi chẳng bao giờ cảm nhận được niềm vui trọn vẹn.
Tôi chẳng có mục đích sống rõ ràng, cũng không thật sự hiểu mình cố gắng vì điều gì. Tôi có một công việc mà bản thân dồn tâm sức rất nhiều nhưng kết quả nhận lại chẳng đáng kể vì tiến độ hoàn thành chậm chạp. Chẳng phải tôi không có khả năng chỉ bởi vì tôi khó mở lời nhờ đồng nghiệp tư vấn hay phối hợp để rút ngắn thời gian. Mỗi sáng đến văn phòng, gặp đồng nghiệp khiến tim tôi đập nhanh vì căng thẳng, tôi sợ đến giờ ăn trưa vì không thể bắt chuyện với ai. Tôi luôn tìm cách né tránh những buổi tiệc ở công ty, tiếng mọi người cười đùa khiến tôi ngượng nghịu, không biết mình phải chen vào đâu. Khi đi mua nước, dù đã dặn không bỏ đá nhưng khi nhân viên đem ra một ly nước chứa đầy đá, tôi vẫn im lặng mà nhận lấy, chẳng có lời phàn nàn.
Bệnh vặt liên miên cũng làm tôi giảm hứng thú với cuộc sống. Tôi sợ đi quá nhiều mình sẽ mệt, hóng gió quá lâu mình sẽ bệnh, rồi lại phải tốn tiền. Tâm trí cứ đờ đẫn, tôi thường ngắm khung cảnh ngoài ô cửa sổ, từng đợt gió thổi lạnh giá, bầu trời âm u, tôi thầm nghĩ nếu một ngày tôi biến mất chắc không làm ai bất ngờ và tiếc thương.
Khó khăn trong giao tiếp, thiếu kết nối với mọi người, và rào cản sức khỏe, tôi nhận thấy người sống nội tâm thật đáng sợ. Thầm lặng mệt mỏi, day dứt với nỗi cô đơn, bất hạnh mà mình tạo ra, muốn cất tiếng mà không thể mở lời, muốn với lấy một bàn tay để kéo mình lên cũng không dám vươn tay ra. Cuộc đời tôi chẳng khác nào bị giam cầm đằng sau cái song sắt mà chìa khóa thì đã bị vứt đi mất.
Cùng là người hướng nội, anh trai là người hiểu rõ tôi nhất. Nhìn tôi ủ rũ, mệt mỏi như cái xác không hồn, anh cảm thấy lo lắng cho tôi vô cùng. Anh cũng đã từng như vậy, phải trải qua giai đoạn mất phương hướng khi chẳng biết mình là ai, tồn tại vì điều gì. Nhưng bây giờ anh đã khác, anh đã tìm được ánh sáng cho đời mình. Chẳng còn nét u uất, trầm ngâm, anh vẫn là anh nhưng hạnh phúc, tận hưởng cuộc đời hơn.
Anh đã gửi cho tôi một dòng tin nhắn thật dài, có lẽ sẽ trở thành bước ngoặt thay đổi cuộc đời tôi.
“Gửi em gái,
Anh biết em đang trải qua khoảng thời gian rất khó khăn. Sống nội tâm làm trái tim
chúng ta như bị bóp nghẹt, cảm giác khó thở, choáng váng khiến chúng ta giậm chân tại chỗ. Nhìn thế giới xung quanh lướt qua, cả anh và em đều oán trách, tại sao ai cũng đi cùng chiều ngược lại, chỉ có mỗi chúng ta là khác hướng. Nhìn đôi mắt em rất giống anh ngày trước, thờ thẫn, đau lòng.
Nhưng em ơi, đây chẳng phải là bệnh. Em không cần phải sợ hãi mà loay hoay đi tìm liều thuốc của mình. Đừng quá lo mình đang mất định hướng, hãy ngồi xuống giữa bầu trời xanh ngát, hít thở thật sâu, suy nghĩ kỹ và trả lời anh 3 câu hỏi: “Em muốn trở thành người như thế nào?”, “Em đã từng thực sự tận hưởng thời gian sống của mình chưa?”, “Nỗi sợ hãi lớn nhất của em là gì?”
Khi em tự trả lời được những câu trên cũng là lúc em gỡ bỏ được nút thắt trong lòng mình. Và có lẽ em chẳng để ý, nhưng sức khỏe cũng là điều quý giá giúp chúng ta tự tin hơn. Anh đã chọn tham gia vào bảo hiểm sức khỏe khám nội trú ngoại trú để được chăm sóc toàn diện, không sợ bệnh tật sẽ ảnh hưởng đến đời sống cũng như tài chính. Điều quan trọng là anh đã gạt bỏ được mọi âu lo, an tâm mà tận hưởng cuộc sống.
Đôi khi sống em chẳng cần thay đổi, em không phải trở thành ai cả: một người sôi nổi, hạnh phúc. Em chỉ cần là chính em, chỉ khác là em dám nói những gì em nghĩ, sống với những gì em ước và em sẽ tự mở khóa được cánh cửa của mình.”
Hướng nội là một tính cách, nó đã ở sâu trong tôi suốt 25 năm trời, là một cá thể không thể tách rời với tôi nên không phải tôi muốn vứt bỏ là có thể làm được. Nhưng tôi cũng chẳng thể giam cầm bản thân mình trong “chiếc lồng” nội tâm ấy.
Để đi tìm đáp án cho câu hỏi của anh hai, tôi phải dành thời gian để tìm khoảng lặng cho tâm hồn mình. Mỗi ngày tôi dành 30 phút để ngồi thiền. Thời gian đầu thật khó khăn để tôi có thể tập trung. Chỉ cần nhắm mắt lại, hàng ngàn suy nghĩ lại hiện ra trong đầu tôi: “Tại sao tôi lại sợ hãi?”, “Tại sao tôi phải thay đổi?”, “Tại sao tôi không được làm chính tôi?”. Cứ như vậy tôi nghĩ mình mãi mãi chẳng thể tìm được bản ngã thật sự của mình.
Nhưng chẳng thể bỏ cuộc như thế! Kiên trì suốt 1 tháng trời, cuối cùng tôi cũng đã thấy kết quả. Nếu lúc trước mỗi khi ngồi thiền tôi lại tự oán trách mình, trách đời thì bây giờ khi nhắm mắt lại, tôi như được chạm đến tâm hồn mình. Lắng nghe, thấu hiểu, tôi bắt đầu hiểu rõ mình đang thiếu điều gì. Tôi chưa từng một lần trân trọng những khoảng thời gian mình đang sống. Suy nghĩ quá nhiều và phức tạp hóa mọi thứ khiến tôi trở nên lầm lì, lo lắng trước mọi thứ. Tôi sợ mình bắt buộc phải thay đổi và tôi muốn được sống là chính mình, không cần phải đến nơi đám đông, phải trò chuyện quá nhiều.
Tôi tập dần cách từ chối khi nhân viên đưa sai món nước, ai đó giao việc vốn chẳng phải nhiệm vụ mình. Một lần, hai lần, rồi đến 5 lần, tôi cảm thấy nó không có gì đáng sợ, chẳng ai sẽ mắng mỏ hay chê trách, ngược lại họ còn nhận lỗi với tôi. Còn tôi thì được thoải mái, nhẹ nhõm và có đúng thứ mình cần.
Nghe lời anh hai, tôi cũng tham gia vào bảo hiểm sức khỏe khám nội trú ngoại trú và nhận ra giải pháp này giúp ích rất nhiều cho mình. Với người hay ốm đau như tôi, giải pháp bảo hiểm giúp tôi được chăm sóc toàn diện, không phải đau đầu về vấn đề thâm hụt chi phí. Bớt một gánh nặng, tôi được nhẹ lòng đi hẳn, an tâm tận hưởng cuộc sống.
Nếu bạn cũng giống như tôi, bất mãn với cuộc đời khi chỉ ưu ái những người hướng ngoại, vậy thì cũng chẳng sao. Chúng ta cứ vẫn là chúng ta, lắng nghe nhiều, quan sát kỹ, không cần phải giả vờ hoạt bát, năng nổ, hãy cứ làm những gì mình thấy vui bạn nhé!