Ở giai đoạn đẹp nhất của tuổi trẻ, bạn cần nỗ lực khám phá những giá trị khiến bản thân cảm thấy hạnh phúc nhất, từ đó cố gắng từng chút một hướng đến đích. Hãy nhớ rằng, không nên vì thành công của người khác mà tự tạo áp lực cho chính mình. Khi bước đi kiên định trên con đường đã chọn, đến cuối cùng bạn sẽ ngạc nhiên vì chẳng biết tự bao giờ con tim đã trở nên viên kim cương tỏa sáng nhất.
Vào một sáng trời thu tháng tám Hà Nội, tôi và Loan có hẹn ở quán Trịnh, em nói có câu chuyện muốn kể tôi nghe. Tôi và em lần đầu gặp nhau cũng ở nơi đây, lúc ấy, cả hai đang ngâm nga bài hát Nắng thủy tinh phát ra từ chiếc loa đĩa than yêu thích. Vào buổi họp fan của chú Trịnh hôm ấy, tôi và em bất giác nhìn qua nhau mỉm cười. Từ đó đến giờ, chúng tôi đã là chị em thân thiết được 4 năm.
Có ai đẩy nhẹ cánh cửa gỗ xanh lam, xuất hiện lấp ló trong ánh nắng, chiếc đầm hoa nhỏ quen thuộc chạm nhẹ vạt nắng hắt qua cửa sổ, cô em gái nhỏ dịu dàng như hoa của tôi vẫn đằm thắm và thuần khiết. Loan tâm sự với tôi, căn bệnh trầm cảm em đang trải qua đã khiến em từ một cô gái năng động và tích cực trở nên nhạy cảm, tinh thần em dễ rơi vào căng thẳng và lo âu về mọi chuyện. Em nói cũng có nhiều người giống em, đây là hậu quả của một hiện tượng quen thuộc trong cộng đồng người trẻ ngày nay – hội chứng “Peer pressure” – áp lực đồng trang lứa.
Tôi còn nhớ ngày dự lễ tốt nghiệp của em, hình ảnh em trong bộ đồ cử nhân trên sân khấu với vẻ mặt đầy ước vọng và hoài bão. Thời gian trôi qua, tôi luôn nghĩ rằng cô bé đáng yêu ấy đã được tự do tung cánh và vẫy vùng trong chính thế giới tuyệt vời mà em đã nỗ lực tạo ra, cho đến khi em hẹn tôi tại nơi góc quán nhỏ mang đầy hoài niệm này. Rèm lông mi cong cong của em cụp xuống theo ánh mắt nhiều nỗi niềm, em cất lời với giọng nói hơi run run tựa như một con mèo nhỏ đã bị thương muốn tìm kiếm sự vỗ về, em bắt đầu chia sẻ cho tôi nghe những khó khăn từ khi em mắc bệnh.
Là một người có năng lực và ấp ủ nhiều tham vọng phát triển bản thân, em luôn thúc đẩy chính mình phải cố gắng bằng mọi cách để có được một cuộc sống thật thú vị sau khi kết thúc bốn năm trên giảng đường đại học. Với em, những giá trị như chất lượng cuộc sống, sức khỏe và vật chất chính là thước đo cho sự thành công ở một người trẻ như em.
Mỗi ngày, em đều dành không ít thời gian để tìm hiểu cuộc sống của các bạn đồng trang lứa và xem thành tựu của họ rồi em lấy đó làm động lực tiến lên, chứng minh giá trị của mình. Nào là “Xây nhà tiền tỉ ở tuổi 23” hay “Shop thời trang triệu đô của cô chủ gen Z” là những chủ đề mà em hay đọc và nghiên cứu nhất. Loan tò mò và tự hỏi tại sao chỉ ở độ tuổi giống mình nhưng họ lại đạt được thành công đỉnh cao như vậy, nếu như em làm được như họ, em tin chắc cuộc sống hiện tại của mình sẽ khác, cuộc sống của ba mẹ em ở dưới quê cũng không còn làm lụng vất vả ngoài đồng nắng cháy quanh năm nữa.
Nghĩ thế nào làm thế ấy, mỗi ngày em xếp cho mình một lịch trình làm việc dày đặc từ sáng đến tận tối với ước mong chạm tới cuộc sống đỉnh cao thật nhanh như những gì em thấy trên mạng xã hội, em tin chỉ cần làm việc chăm chỉ thì với năng lực sẵn có, không có gì là không thể với em. Nhưng, điều tồi tệ là khi bản thân đã ở quá lâu trong vòng xoáy đầy cám dỗ ấy thì chính em cũng không thể tự tìm lối thoát cho mình.
Em phí hoài thanh xuân tươi đẹp mải mê làm việc thâu đêm suốt sáng, cuốn theo những cuộc cạnh tranh khắc nghiệt với đồng nghiệp vì áp lực thăng tiến, rồi rơi vào những lần sếp khiển trách do kết quả công việc em đạt dưới mức kỳ vọng. Thời gian đó, em bị sốt suốt cả tuần vì căng thẳng nhưng không dám nói với ai. Loan nghĩ chẳng có ai hiểu được cảm giác của em vì đích đến ấy được tạo ra bởi sự lựa chọn của em cơ mà. Em chịu đựng, chiến đầu rồi chịu đựng, cho đến khi bên trong em dần không tìm thấy bất cứ lý do gì để bám víu, mọi giới hạn cam chịu của em vỡ toang, em chính thức rơi vào quỹ đạo của chiếc hố mang tên “trầm cảm”.
Một người em họ tôi cũng không may là nạn nhân của hội chứng “Peer pressure”. Em tôi là sinh viên năm cuối của một trường đại học có tiếng ở Sài Gòn. Chuẩn bị cho những bài cuối khóa trước tốt nghiệp, sự mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt em. Bản thân em từ nhỏ luôn là một người cầu toàn, làm việc gì cũng muốn hoàn hảo nhất mới chịu được.
Vì để đạt được mọi thứ ở mức hoàn hảo em luôn vạch ra cho mình những kế hoạch riêng. Em cùng một số bạn bè thân thiết đăng ký các khóa học bên ngoài để gia tăng lợi thế cạnh tranh với các ứng viên cùng khóa khi cạnh tranh nộp đơn các công ty lớn. Nhưng hôm nay em nói với tôi rằng em cảm thấy hối hận về kế hoạch trở nên hoàn hảo của mình.
Có khoảng thời gian em làm phục vụ để kiếm tiền chi trả cho khóa học chuyên ngành nâng cao phát triển bản thân. Và trong máy tính của em luôn lưu “bí thuật” của giáo sư, chuyên gia hướng dẫn cách tạo ra kỳ thực tập trong mơ hoặc làm sao để trở thành thực tập sinh ưu tú trong mắt doanh nghiệp, khiến mỗi lần tôi mượn máy tính của nó là y như rằng phải bơi trong bốn biển tài liệu khắp màn hình.
Chính vì những kỳ vọng mà chính bản thân đặt ra quá lớn, trong suốt thời gian thực tập, kết quả mang lại hầu như không đáp ứng được kỳ vọng mà em ấy đặt ra. Phần lớn động lực mà em có được ở những khóa học kia chỉ tồn tại trong đúng 60 phút học tập trong khi áp lực mỗi ngày mỗi khác. Em ấy thừa nhận “nghiện” đi học kỹ năng vì cảm giác không an tâm nếu như không đăng ký và cảm giác mình sẽ bị bỏ lại phía sau thật xa so với bạn bè. Nên suốt thời gian qua, em chịu đấm ăn xôi với hy vọng một ngày nào những kiến thức sẽ có ích cho cuộc đời mình.
Tôi thấy em thật lạc lõng trong những quyết định của chính mình. Em đang sống theo những giấc mộng của người khác và dần rời xa điều xuất phát từ bên trong bản thân em. Rồi tương lai em sẽ ra sao nếu việc em mất định hướng cứ kéo dài? Ở độ tuổi đam mê khám phá như em, tôi chỉ hy vọng em sẽ tìm được cho mình một con đường dài hạn để kiên cường bước đi và mãi giữ vững phong độ như lúc tuổi xuân thì.
Bạn biết không, thanh xuân chính là quãng thời gian bạn chọn lựa những viên gạch chất lượng nhất để xây dựng nền tảng vững chắc cho tương lai. Trên đường đua tuổi trẻ, sẽ có lúc bạn cần nghỉ ngơi tại những trạm dừng ven đường, quay vào bên trong bản thân và tìm những giá trị có ý nghĩa dành cho chính mình. Với bạn, những thông điệp bạn đã dành cho chính mình là gì.
Tôi nghĩ thật đơn giản thôi, một đời sống an vui là cuộc sống ta có đủ năng lượng để tự do làm những điều ta cảm thấy hạnh phúc mặc cho những khó khăn có thể xảy đến. Quan trọng là bản thân phải có sức khỏe và tiềm lực tài chính vững chắc thì mỗi cá nhân đều sẽ có đủ vũ khí để sẵn sàng đương đầu với muôn trùng thử thách cuộc đời.
Cá nhân tôi mấy năm nay đã chọn được cho mình một giải pháp thỏa mãn được cả hai tiêu chí, đó chính là tôi chọn mua gói bảo hiểm nội ngoại trú để thành lập cho mình thói quen lập kế hoạch dự trù tài chính và thứ hai là có được sự hỗ trợ tốt nhất về mặt sức khỏe.
Hiện tại tôi đang sử dụng gói bảo hiểm của Bảo Việt An Gia để thăm khám tại bệnh viện uy tín và rất ưng ý về các dịch vụ mà bảo hiểm mang lại. Theo tôi, bảo hiểm không chỉ giúp các bạn trẻ nâng cao nhận thức về việc xây dựng kế hoạch tài chính các nhân mà còn lo lắng phần rủi ro cho các bạn đến từ trường hợp bất ngờ và giúp cuộc sống các bạn phát triển bền vững hơn.
Tôi tin chắc rằng khi cuộc sống của bạn được phát triển từ những mong muốn hạnh phúc từ sâu thẳm bên trong, kim cương nơi trái tim bạn sẽ thực sự xuất hiện, lấp lánh và tỏa sáng vô ngần.