Trên bước đường trưởng thành, người trẻ đôi khi có những lần lầm lỡ, dại khờ nhưng đan xen chút thú vị và hào hứng. Hành trình ấy có đủ vui vẻ, buồn bã, hạnh phúc, khổ đau…., ta đều sẽ trải qua tất cả, và chúng đều là nấc thang đưa tấm lòng ta trở lại nơi chốn duy nhất: “Chẳng nơi đâu ấm áp bằng nhà”
Sau quãng thời gian xảy ra nhiều biến cố, mẹ và Linh hoàn toàn đã có những thay đổi rất tích cực, họ mở lòng và trao nhau nhiều lời yêu thương, động viên và đồng cảm hơn. Bà Lan chẳng còn là người mẹ áp đặt, giáo điều con cái, thay vào đó bà chọn cách “làm bạn với con” để thấu hiểu Linh. Ngược lại, Linh đã dần lấy lại phong độ của mình khi liên tiếp đạt được thành tích tốt trong suốt những năm học cấp 2 và 3.
Hẳn chẳng ai có thể nghĩ rằng, bức tranh hoàn hảo này lại là mầm mống tạo nên một bi kịch khác trong tương lai. Mọi chuyện xảy đến với gia đình bà Lan là lúc năm Linh học lớp 12, biến cố về tài chính và tình cảm khiến Linh một lần vật vã trưởng thành trong vấp ngã. Đáng buồn hơn, nó lại được tạo ra từ chính ảo giác tâm lý của em.
Năm ấy, bà Lan có tham gia vào một dự án bất động sản lớn của thành phố nhưng cuối cùng mới vỡ lẽ rằng đó chỉ là những tòa nhà “ma”, chưa có giấy phép xây dựng hợp pháp. Khi sự việc bị phanh phui, chủ đầu tư trốn biệt, lần lượt tiền trong nhà đội nón ra đi, bà Lan như chết đứng khi chính thức bị mất trắng số tiền lên đến 900 hơn triệu đồng. Căn nhà duy nhất mà bà nội để lại cho gia đình cũng bị đem đi thế chấp để trả nợ ngân hàng.
Ngày bà Lan biết được sự việc, không đêm nào bà cho phép mình yên giấc trên giường. Lật người lại đối diện với Linh, bà ôm con vào lòng và miệng không ngừng nói lời xin lỗi trong sự bất lực. Nước mắt bà chảy xuống gối, hòa lẫn với bao sự mệt nhọc của cuộc đời. Bà chẳng thể oán trách ai, chỉ biết ngậm ngùi nhận về bản thân những cảm xúc tiêu cực nhất.
Đưa tay lên vuốt mắt mẹ, Linh thì thào: “Mẹ ơi, không sao đâu mẹ, mẹ đừng buồn nữa, nhà ta bây giờ có cơm ăn cơm, có cháo ăn cháo. Con bây giờ đang học sắp xong cấp 3 rồi, nhất định sẽ tốt nghiệp loại giỏi để phụ giúp kinh tế gia đình mình. Con thấy hay mẹ ngưng tiền đóng bảo hiểm nội trú của mình một thời gian, xoay tiền trả nợ rồi sẽ mở lại sau. Khoản ấy cũng giúp mình trả được kha khá mẹ ạ”.
Hai mẹ con thiếp đi khi trong lòng còn chứa nhiều mớ cảm xúc phức tạp. Sau khi bố Linh nghe chuyện thì xin đơn vị chuyển về đất liền để công tác để gần hai mẹ con và động viên cả nhà cố gắng vượt qua sự cố nghiêm trọng này. Tuy đêm ấy, Linh đã lấy hết sự dũng cảm để động viên mẹ nhưng với việc quen sống trong sự thoải mái lúc trước thì cuộc sống tằn tiện giờ đây lại khiến em không thích nghi được, thậm chí đôi lúc còn cáu bẩn với mẹ.
Từ ngày dọn về sống trong một ngôi nhà trọ diện tích khoảng 15m2, Linh dần dần lại thay đổi tính cách của mình, dễ nổi nóng hay đột nhiên khóc lớn và suốt ngày chăm chú đọc ngôn tình – loại truyện tình cảm về cuộc sống giàu sang và quyền lực của giới tài phiệt Trung Hoa.
Chẳng ai để ý rằng, càng ngày sự phát triển tâm lý của Linh càng bị lệch lạc bởi những con chữ, những câu chuyện trong tưởng tượng. Sự nhận thức này dường như xuất phát từ việc em không chấp nhận hoàn cảnh sống khó khăn hiện tại nên đã chọn cho mình một cuộc sống xa hoa “ảo”và nó đánh lừa em rằng nếu em sống giống hoàn toàn như nhân vật trong sách kia thì có lẽ cuộc đời em sẽ khác.
Từ đó, Linh bắt đầu thay đổi bản thân theo một tư tưởng hoàn toàn sai lệch và sống “hai cuộc đời”. Ban ngày em là cô học sinh chăm ngoan, học giỏi nhưng trên mạng em lại chính là một cô thiên kim tiểu thư nhà giàu, với lối sống xa hoa, sang trọng. Lúc nào Linh có đăng hình check-in tại những bữa tiệc xa hoa của giới tỷ phú hay tại các khách sạn đẳng cấp thế giới. Với tay nghề photoshop thiên tài của mình, Linh hoàn toàn xây dựng thành công một cuộc đời vương giả và quyền quý trên mạng.
“Không hiểu sao cảm giác đọc những lời bình luận có cánh, ngưỡng mộ cuộc sống giàu sang, mình thấy thật hạnh phúc. Số lượng người theo dõi mình cũng tăng đột biến cả trăm ngàn người, và chẳng có một lời lẽ xem thường nào. Hừm, cuộc sống vật chất phong phú thế này thật đúng sung sướng, hay là mình thử kiếm một ít tiền để mua một ít đồ hiệu để nâng cấp sự cao sang này thử xem” – Linh thầm nghĩ với bản thân.
Và một kế hoạch hoàn hảo được vạch ra để Linh chiếm đoạt tài sản của nạn nhân để mua sắm đồ hiệu, bổ trợ cho những bức ảnh ảo của mình thêm hoàn hảo: từ túi đến trang phục, giày thể thao cao cấp,… Linh đều có đủ. Em dùng chiêu mỹ nhân kế để quyến rũ con mồi và chia việc lừa gạt ra thành từng khoản nhỏ, ban đầu là vài trăm ngàn, rồi vài triệu và cuối cùng lên đến cả trăm, cả chục triệu.
Mẹ Linh dạo gần đây cũng có cảm nhận sự thay đổi của con gái, bà thấy con bà hay trang điểm và đi đêm thường xuyên, thậm chí có hôm sáng sớm hôm sau mới về. “Sao trong tủ đồ con Linh lại có nhiều đầm váy hở hang như thế này nhỉ? Lại còn nước hoa đắt tiền chất đầy cả mấy tầng nữa, nhìn qua không dưới cảm trăm triệu. Nó lấy đâu ra một số tiền lớn như vậy để mua đồ chứ, không lẽ nó…ăn cắp tiền của người ta hay làm cái gì bậy bạ mà có?” – lo lắng trong lòng, bà Lan định bụng vài hôm nữa sẽ gặp Linh để giải đáp những đắn đo của mình.
Tuy nhiên, không ai ngờ rằng khi bà chưa kịp tâm sự với con gái để làm rõ mọi chuyện thì ngày trả giá của Linh cũng đã đến. Trong một đêm mưa gió, một nhóm người tự nhận mình là nạn nhân của Linh và họ đưa ra toàn bộ các bằng chứng Linh đã lừa tiền, lừa tình họ như thế nào.
“Đây bà xem, có phải tên con gái bà không? Con gái bà nó lừa con trai chúng tôi mất cả trăm triệu vì những món đồ xa hoa của nó. Nó vòi vĩnh con tôi cho bằng được rồi đến khi thằng bé mua cho nó thì chẳng nói chẳng rằng cắt đứt liên lạc. Thằng bé trầm cảm mấy tháng trời, bà nên giải thích cho chúng tôi thế nào đây?” – Mẹ của chàng trai vừa bị Linh gạt la lối lớn tiếng trong nhà.
Hoảng hốt và dường như không thể tin vào những gì mình vừa nghe, bà Lan có vẻ loạngchoạng đứng không vững, chồng bà đứng đằng sau đỡ và dìu bà ngồi xuống. Cầm những tờ tin nhắn được in ra bằng văn bản trên tay và cả những tấm hình trên mạng của con gái, ông nhận ra ngay đó chính là Linh vì nụ cười của con gái ông không thể lẫn đi đâu được, nụ cười đó rất giống ông ngày trước.
“Linh, ra đây bố bảo, nhanh lên!” – Ông Hùng lớn tiếng.
“Bốp. Bốp” – hai tiếng tát giòn tan vang lên trong không khí, mọi thứ dường như đóng băng. Linh không vững trước cái tát mạnh, ngã xuống sàn, ôm hai má đỏ hoe nhìn bố.
“Con mất dạy, bố có dạy mày ăn cắp không? Mày nhìn xem mày đang làm gì với cái nhà này? Mẹ mà có kể với bố mày hay đi sớm về khuya mấy tháng nay, thì ra là để làm cái trò này đây hả?” – Ông Hùng không kiềm chế nổi cơn giận, quăng thẳng xấp giấy bằng chứng vào mặt Linh. Một tờ giấy sướt qua mặt, cắt một đường trên má của em.
Bóng tối và sự ân hận xuất hiện trong tâm trí của Linh, nước mắt của mẹ nhắc em cảm giác ảo ảnh ngày trước, những ký ức đó như một cái tát giáng mạnh vào suy nghĩ khiến em bừng tỉnh. “Con xin lỗi bố mẹ, vì cái nghèo ám ảnh tâm trí con, vì những cám dỗ không có thật mà con không tỉnh táo theo những viễn tưởng của bản thân mà gây ra tội lỗi và khổ đau cho gia đình mình. Con xin lỗi, con sẽ sửa sai ngay đây bố mẹ à” – Linh nói nhỏ trong lòng.
Linh bắt đầu sắp xếp lại cuộc sống của mình, tránh xa những cuốn truyện tự huyễn hoặc, em tập trung học tập và bán lại những món đồ đắt tiền còn mới để cùng mẹ kiếm tiền trả nợ. 5 tháng trôi qua, món nợ cũng dần vơi bớt, gia đình Linh đã không còn chiến tranh lạnh với nhau nhưng từ sau dạo ấy có vẻ bố mẹ vẫn giữ khoảng cách với cô.
“Bố mẹ ơi, con muốn dành tặng cho bố mẹ bất ngờ ạ. Con biết thời gian vừa rồi, con là một đứa con bất hiếu làm cả hai phiền lòng và ảnh hưởng nhiều đến sức khỏe, nay con tặng bố mẹ bảo hiểm nội ngoại trú Bảo Việt An Gia để bố mẹ có thể thăm khám, chăm sóc bản thân mình thật tốt nhé ạ” – tay cô cầm tờ giấy chứng nhận mở lại bảo hiểm và trao cho họ.
Gương mặt bố mẹ Linh không khỏi bất ngờ, thì ra cô đã âm thầm nhờ dì mở lại tài khoản bảo hiểm như một lời xin lỗi chính thức gửi đến bố mẹ. Em đã hứa với dì, sau khi hoàn thành đại học, sẽ tìm một công việc thật tốt để trả lại cho dì khoản chi phí bảo hiểm này.
Em tin rằng, với sự lựa chọn và tin tưởng của mình vào bảo hiểm nội ngoại trú Bảo Việt An Gia, bố mẹ cô sẽ không còn ho và đau gối, đau lưng mỗi đêm nữa. Với chi phí chỉ từ 3.000 đồng/ngày, được kết nối với gần 200 bệnh viện trên cả nước, bảo hiểm sẽ là ngườibạn đồng hành đáng tin cậy về tài chính sức khỏe của nhà Linh.