Dạo một vòng quanh Sài Gòn vào những buổi chiều gió mát, thật không khó để ta bắt gặp những biển hiệu sửa xe, cây nước uống hay tủ bánh mì miễn phí,…. Dù chỉ là một món quà nhỏ từ những người dân lao động dành cho nhau nhưng cũng đủ nói lên tình người miền Nam hào sảng.
Thấy tôi cứ nhấp nhổm không yên, chị trưởng nhóm nói nếu bận tôi có thể về sớm, tháng này cũng giãn việc rồi và bản thân tôi cũng đã đóng góp nhiều cho giai đoạn thực hiện chiến dịch quảng cáo của nhãn hàng lớn vừa qua.
Gãi đầu, tôi thành thật kể lý do nhấp nhổm của mình. Con Dream chiến của tôi bể bánh, sáng đã hì hục kéo nó lên gửi xe, giờ về sớm để đi vá không thì kẹt xe về không nổi. Chị trưởng nhóm bật cười: “Góp tiền mua xe mới mà đi em, lương cao để làm gì”. Tôi cười cười: “Dạ xe này má để lại cho em đi, xe chưa hỏng nặng nữa. Tiền em đang để làm việc khác ạ”. Chị gật đầu, xua tôi về sớm kẻo mưa.
Hơn 6 tháng chỉ ra về khi trời đã tối mịt để chạy deadline, hôm nay bầu trời đẹp đến lạ kỳ dù tôi đang phải dắt con Dream đi tới đi lui tìm chỗ sửa xe. Sống trong thế giới của “kẻ học cách trưởng thành”, tôi cảm thấy mình đang dần mất đi những niềm vui tinh thần từ việc tận hưởng chính mình trong trạng thái thoải mái nhất. Lần này, coi như có cơ hội ngắm phố phường, tôi đã thầm nghĩ vậy.
Nhìn thấy tấm biển sửa xe miễn phí đằng xa nhưng vui mừng kéo nhanh cái xe tới. “Chú ơi, xe con bể bánh, chú sửa giúp con, con gửi tiền nha”, tôi gọi lớn.
Lần sửa xe này lâu hơn tôi nghĩ. Cơn mưa tầm tã tưới mát cho không gian oi bức ở khu vực Quận 5 nhộn nhịp, chú Sáu kêu tôi làm ly trà đá đợi chú làm cho xong. Trò chuyện một hồi tôi mới biết chú Sáu đã sửa xe được hơn 15 năm, gian nhà nhỏ lọt thỏm giữa hai bên nhà khang trang nhưng đã đón biết bao chiếc xe bể bánh hỏng hóc để chú sửa.
“Sài Gòn lại đông vui lại rồi chú ha, lâu lắm rồi con mới cảm thấy thành phố người xe đông như mắc cửi. Dù đang tất tả trên đường mưu sinh nhưng con thấy họ hạnh phúc vì cuộc sống vẫn đang được tiếp diễn” – Tôi mở đầu câu chuyện.
“Ừ, sau cái dịch Covid vừa rồi, dân lao động chân tay như chú mừng lắm chứ vì ở cái đất Sài Gòn nhanh nhẹn này, kiếm đủ cho ngày hôm nay đã là một hạnh phúc lớn. Hoàn cảnh chú còn đỡ khổ vì có cái vỉa hè này làm ăn, chứ mấy anh chị bán vé số, ve chai thì cứ rày đây mai đó, niềm vui của họ dễ đến rồi lại dễ đi” – Chú Sáu trầm ngâm.
“Dạ, con thấy cuộc sống họ khổ quá nhưng chẳng hiểu sao con lại thấy hay hay chú ạ. Như cái biển sửa xe miễn phí của chú đây nè, chú có biết nhìn những cái biển sửa xe miễn phí, nước uống miễn phí trên đường khiến những đứa từ tỉnh nghèo lên thành phố mưu sinh như con thấy vui lắm chú. Vẫn còn đó những tình cảm người ta dành cho nhau mà chẳng toan tính gì” – Tôi thích thú nhìn quanh những biển hiệu sửa xe dành cho người khuyết tật mà cảm thán.
“Chú có cái nghề kiếm cơm, giúp được gì cho người cùng cảnh nghèo như mình thì càng vui con ơi. Người ta tàn nhưng không phế, vẫn lao đi kiếm cơm như bao người lành lặn, cớ gì mình lấy tiền người ta. Rồi phụ nữ, trẻ nhỏ, mình cũng chẳng lấy tiền làm chi con ơi. Sống biết cho đi, ấy mới là lẽ đời”, chú Sáu cười lớn.
“Dạ. Thế thì người ta cứ quay lại tìm chú dài dài ấy chứ” – Tôi cười chọc ghẹo lại người chú tốt bụng của mình.
“Chuyện nhỏ con ơi, quay lại nói vài câu xàm xàm cho đời nó vui con à” – Chú Sáu cười đáp trả.
Câu chuyện của hai chú cháu tôi rôm rả khắp một góc xóm nhỏ nhưng cũng chẳng có ai thấy phiền vì điều đó. Có lẽ họ cũng cảm nhận được sự ấm áp từ những điều miễn phí nơi phố thị hoa lệ này. Lạ thật nhỉ, những điều miễn phí lại được cho đi từ những con người không có tí vật chất nào trong tay, mà cái họ trao là cái tình cái nghĩa. Đơn giản vậy thôi nhưng sao mà ấm lòng.
Tôi gửi tiền sửa xe mà chú Sáu nằng nặc không nhận, chú bảo miễn phí cho sinh viên mới ra trường. Tạm biệt chú Sáu với thật nhiều yêu thương trong trái tim, tôi cảm thấy sự trống rỗng của mình đã được lấp đầy bằng tình cảm chân tình mà họ trao nhau. Ấy thế mới thấy, cuộc sống tôi còn may mắn lắm khi không phải dầm mưa dãi nắng mưu sinh, và họ cũng là người hạnh phúc nhất khi có thể tạo ra niềm vui từ những món quà không định giá có một không hai.
Tôi nhận ra thời gian qua vì cứ mải đắm chìm vào guồng quay công việc mà mình đã đánh mất những giá trị tinh thần dù là đơn giản nhất. Cho nên, tôi cần học cách chăm sóc và yêu thương bản thân nhiều hơn để có cơ hội cảm nhận được món quà quý báu của tình người ở mảnh đất thân yêu mà tôi đang sinh sống.
Hiểu rõ cơ thể dễ bị nhiễm lạnh bởi thời tiết thất thường ở Sài Gòn, tôi quyết định bản thân cần phải chuẩn bị một kế hoạch sức khỏe chu đáo để phòng tránh những rủi ro xảy đến bất chợt. Tôi được vài người bạn giới thiệu bảo hiểm nội ngoại trú Bảo Việt An Gia và thấy rất ưng ý vì chính sách bảo lãnh ở hơn 200 bệnh viện trên cả nước với chi phí hợp lý. Bên cạnh đó, thủ tục đăng ký lại đơn giản khi chỉ tốn 3 phút thoại là tôi đã có một người bạn đồng hành về sức khỏe.
Tôi tin rằng, trong thời gian tới mình sẽ có nhiều hơn những cơ hội tận hưởng bình yên từ những điều nhỏ nhất xung quanh. Và nếu có ai hỏi tôi rằng “Tình người ở Sài Gòn đáng giá bao nhiêu?” thì tôi sẽ không ngần ngại mà trả lời rằng “Nó là vô giá”.