Chúng ta thường thể hiện tình cảm yêu thương với mẹ nhiều hơn với bố. Bởi bố luôn mang một vẻ gì đó nghiêm nghị, đôi khi có phần đáng sợ khiến những người con khó mà gần gũi được như mẹ. Nhưng bố có cách yêu thương những đứa con bé bỏng của mình một cách riêng. Và đối với những người con, bố cũng là “siêu nhân” trong lòng con.
Đứng trước cửa an ninh chuẩn bị đi du học nước ngoài, nhìn đứa con ngày nào nay đã chững chạc, anh Minh Thành không khỏi bồi hồi. 18 năm trôi qua như một cái chớp mắt, nay những gì cả anh và chị cố gắng đã thành hiện thực, cậu con trai sắp vươn cánh bay cao theo đuổi giấc mơ của mình.
Anh Minh Thành biết tin mình sắp đón đứa con đầu lòng khi 25 tuổi. Chàng trai giám sát chất lượng sản phẩm của công ty thực phẩm vừa hạnh phúc vừa hoang mang. Anh và vợ chưa sẵn sàng đón nhận một thành viên mới trong gia đình. Hai vợ chồng Thành đều là người tỉnh lên thành phố học tập và ở lại mưu sinh. Hai người sinh hoạt chật vật trong căn hộ chưa đầy 20m2 ở khu tập thể cũ kỹ. Vợ làm thợ may ở xưởng lớn ngoại tỉnh. Hai vợ chồng đều bấm bụng cố gắng chịu khó tích góp 4-5 năm nữa chuyển ra căn hộ lớn hơn, sau đó mới tính chuyện có em bé.
Kế hoạch đẩy sớm 5 năm, ban đầu cả anh và chị đều bất ngờ. Nhưng nghĩ con là lộc trời ban, có rồi phải cố gắng để con có cuộc sống đủ đầy. Chị cố gắng làm ca ba, anh nhận chạy xe ôm vào buổi tối, tích góp thêm tiền cho em bé.
Ngày đón Minh Đức đỏ hỏn trên tay, anh Thành run run không nói nên lời. Những tưởng anh chàng kỹ sư chỉ biết tới máy móc nhưng một tay ông thay tã, tắm cho con, pha sữa cho con. Vụng về lúc đầu rồi thành quen, với anh, thời gian ở bên con giúp vợ đầy quý giá, trân quý.
Vợ anh nghỉ hẳn ở nhà chăm con nhỏ, một mình Thành chạy lo mưu sinh nhưng chưa bao giờ anh phàn nàn nửa lời hay để vợ con thiếu thốn. “Tôi nhớ có một lần vợ tôi hục hặc vì tôi không giữ gìn sức khỏe bản thân. Đợt đó công ty chuẩn bị ra sản phẩm mới, tôi phải làm tăng ca liên tục, nhiều khi quên bữa, tối nhiều hôm tranh thủ chạy thêm vài cuốc xe ôm. Bà ý lo tôi ốm nên nhắc suốt mà tôi không nghe. Tôi nói với bà ý có chạy xe ôm cả đời cũng phải lo cho con đủ đầy”, anh Thành kể lại.
Dù chăm chút kĩ dường nào, Minh Đức cũng trải qua vài trận ốm. Đặc biệt, có một lần cậu bé bỏ ăn gần 5 ngày. Từ một em bé hoạt bát, hay cười, Minh Đức nằm im lìm một góc, thỉnh thoảng bám mẹ đòi ôm. Nghe cuộc gọi của vợ, anh Thành tức tốc vay mượn ít tiền của đồng nghiệp, chạy về chở hai mẹ con đi khám.
Hỏi ra mới biết, hôm trước nhà hàng xóm nấu bát bún măng mang sang cho hai mẹ con. Mẹ Đức dằm nhuyễn rồi đưa con ăn mà không biết trẻ con chưa được ăn măng vì độc tố bên trong khó làm sạch. Hai vợ chồng nhìn nhau mặt cắt không còn giọt máu, vội vàng mua thuốc và đưa con về nhà. Nguyên một buổi tối, vợ ông nằm ôm con khóc thút thít. Anh chỉ biết động viên vợ, con đầu lòng khó tránh được những sai sót.
Khi Minh Đức bắt đầu đi học, nhà Thành giờ cũng khá giả hơn. Anh được thăng chức, chuyển qua một căn hộ thuê rộng rãi hơn, cũng không còn cảnh chạy xe ôm vào buổi tối. Có nhiều thời gian hơn với con, anh trở thành thầy giáo phụ đạo thêm cho con. Có lần, bị điểm kém môn hóa. 9h khuya mới đi làm về, mồ hôi đầy người, vừa bưng chén cơm, anh vừa dạy con cách cân bằng phương trình hóa học. Những buổi phụ đạo của bố giúp Minh Đức thêm tình yêu với môn Hóa. Sau này, Minh Đức được chọn vào đội tuyển học sinh giỏi của thành phố.
Biết sức khỏe của con và vợ không khỏe mạnh như mọi người, anh tìm hiểu và tham gia gói bảo hiểm thăm khám nội ngoại trú của Bảo Việt An Gia. Anh Minh Thành kể: “Thời đó nghèo, đến tiền viện phí cũng phải đi vay mới lo được cho con nên tôi thấm lắm. Giờ có điều kiện hơn một chút, tôi kiếm bảo hiểm để lo cho cả nhà, sau này cũng có một khoản để con phát triển”.
Bảo hiểm thăm khám nội ngoại trú của Bảo Việt An Gia hỗ trợ cả gia đình anh được khám chữa bệnh tại các cơ sở uy tín trong thành phố, chi phí được chi trả nhanh chóng. Đây cũng là một kênh đầu tư vững vàng để anh lo cho tương lai Minh Đức sau này.
Bao khó khăn, cực nhọc đã tạm qua đi, giờ đây, người con mà hai anh chị đang chuẩn bị bay sang Nhật du học, viết tiếp giấc mơ của ba mẹ. Minh Đức chạy lại ôm lấy anh, hai hàng nước mắt chảy dài. Thấy bóng con khuất sau cửa an ninh, anh Thành nhận được tin nhắn: “Con cảm ơn bố thật nhiều. Bố mẹ giữ gìn sức khỏe nhé, con sẽ về sớm thôi ạ”.
Với anh Thành bây giờ, hai vợ chồng anh phải lo sức khỏe thật tốt để con thấy sẽ luôn có một bờ vai vững chãi luôn sẵn sàng để con dựa vào, một mái nhà luôn chờ đợi con quay về.