Nếu một ngày, người từng bên cạnh bạn ra đi mãi mãi, cảm giác đó sẽ thế nào? Cả bầu trời tươi đẹp vỡ vụn với vết thương trong tim khó lành cùng sự chới với mất phương hướng là những xúc cảm của một người vợ mất đi người chồng yêu thương. Nhưng một ngọn nến nhỏ đã tới sưởi ấm trái tim đẫm lệ và dẫn đường chị bước tiếp…

nhung ky uc dau thuong

Tôi gặp anh vào một ngày Hà Nội buồn, trời đổ cơn mưa giông xua tan đi những phiền muộn đang giày vò trong trái tim tôi từ lần đổ vỡ trước. Anh là chàng trai vui tính, chân thành và đáng tin tưởng. Ở anh luôn có sự chững chạc mà ít có thể nhìn thấy ở bất cứ ai. Tôi với anh đến với nhau không nhanh nhưng chân thành và nồng nhiệt. Bởi mỗi chúng tôi đều có những thận trọng riêng mà cả hai đều khó sẻ chia. Nhưng có lẽ sự cẩn trọng ấy đã giúp chúng tôi gắn bó và tin rằng điều tuyệt vời nhất trên đời này là đã gặp được nhau.

Ngày chúng tôi bước trên lễ đường, trời cũng đổ cơn mưa phùn ướt cả chiếc váy trắng tinh khôi mà mẹ tặng tôi như một món quà đặc biệt. Nhưng có lẽ chẳng còn gì đáng tiếc, chẳng còn gì buồn rầu bởi chúng tôi đều đã tìm thấy nhau trên cuộc đời này. Và bởi tôi nhận ra, có lẽ tiếp tục cho đi hạnh phúc thì sẽ nhận được về những yêu thương nồng ấm nhất cuộc đời.

Cùng nhau xây dựng kế hoạch gia đình là điều chúng tôi luôn mong muốn từ lúc còn yêu nhau. Khi chính thức về một nhà, anh vẽ ra một bức tranh tuyệt đẹp, sau này sẽ cùng nhau đi du lịch đến những vùng đất mới, cùng nhau đặt chân đến những khung trời mơ mộng chỉ có tôi và anh. Anh còn hứa hẹn gia đình sẽ thêm nhiều thành viên, mỗi thành viên sẽ được anh chăm chút và dạy dỗ như những thiên thần bé nhỏ.

giấc mơ xây dựng một gia đình hạnh phúc

Khi tôi chuẩn bị sinh bé Ngọc Vy, anh là người đã chu đáo chuẩn bị tất cả những giải pháp tốt nhất cho cả hai chúng tôi. Từ việc chuẩn bị cho các kế hoạch tương lai đến việc tích lũy các khoản chi phí vững chắc dự phòng trước những rủi ro thường trực trong cuộc sống. Có hôm tôi cứ thấy anh cặm cụi mãi đến khuya, hỏi ra mới biết anh còn đang làm một hợp đồng bảo hiểm thai sản của Bảo Việt An Gia cho tôi để hai mẹ con hưởng những dịch vụ tốt nhất mà không cần lo lắng quá nhiều về chi phí.

Tôi mắng anh lo xa quá nhưng trong lòng thầm cảm ơn anh đã lo nghĩ cho hai mẹ con. Anh xoa dịu tôi: “Tương lai chẳng biết trước được điều gì, nhưng quan trọng là anh luôn muốn bảo vệ em và con”. Anh ôm tôi và thủ thỉ cả ba sẽ là một gia đình hạnh phúc và trọn vẹn nhất, tràn ngập những điều thân thương chân thành nhất.
Vậy mà lời hứa ấy chẳng bao giờ thực hiện được, giấc mơ hạnh phúc ấy vỡ tan khi anh bỏ lại gia đình nhỏ của mình, bỏ lại tôi với những mặc cảm và ký ức khó quên.

noi dau trong tim

Năm ấy, tôi trở dạ sinh con sớm hơn dự tính. Lúc đó, anh vẫn đang ở công ty và không về kịp giờ để có thể đưa tôi đi bệnh viện, nên mọi việc đều do tôi tự xử lý và quyết định. Nằm trên chiếc giường chờ vào phòng sinh với nỗi đau cứ quặn lên trong bụng, tôi đếm từng phút giây được nhìn thấy khuôn mặt anh, nắm lấy tay anh để có thêm động lực. Thế nhưng cũng ngay trong chính khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra bản thân mình phải vô cùng mạnh mẽ để có thể vượt qua được hành trình đầy khó khăn phía trước.

Tôi là một ca sinh khó, bé Ngọc Vy mãi mới chịu ra đời, mãi mới chịu chào đón thế giới. Vượt cạn thành công, dù mệt mỏi vô ngần, dù tinh thần kiệt quệ, nhưng tôi vẫn nhớ khoảnh khắc được chạm tay vào con, được cảm nhận tình yêu thương vô bờ bến cựa quậy trong vòng tay của mình. Và bạn biết không, khi ấy tôi nhìn thấy được ý nghĩa của hai từ “Hạnh Phúc”.

Sau đó, dù sức khỏe tôi có yếu đi đôi chút, nhưng nhờ những dịch vụ chăm sóc tốt nhất mà anh đã chuẩn bị và cũng nhờ có sự hỗ trợ của Bảo hiểm Bảo Việt nên mẹ con tôi đều an tâm mà hồi phục. Niềm vui ấy tưởng chừng cứ kéo dài mãi, thì đến lúc tôi cũng nhận ra nhiều điều khác lạ trong câu chuyện của gia đình mỗi lần đến thăm tôi. Bố bảo anh đi công tác mãi không đến được, mẹ bảo anh còn công việc không đến chăm tôi được,… nhưng chỉ được vài ngày sống trong sự mơ hồ ngốc nghếch, tôi sớm nhận ra anh đã rời xa tôi mãi mãi.

con gái là động lực sống của mẹ

Hơn hai tháng sau khi biết tin, tôi mới lấy lại được một chút tinh thần để nhìn thấy gương mặt anh đang mỉm cười trên tấm bia lạnh giá. Vẫn khuôn mặt ấy, vẫn đôi mắt và nụ cười ấy nhưng có lẽ tôi đã chẳng thể nào chạm vào anh một lần nữa. Tôi vẫn nhớ mãi cảm giác trái tim tôi như ngừng đập, tâm trí hoảng loạn khi mẹ bảo tôi anh bị tai nạn xe trên đường đến bệnh viện gặp tôi và con. Mọi thứ diễn đến quá nhanh và tôi như chưa thể chấp nhận được những đau khổ tột cùng này.

Những tháng ngày nằm ôm con trong tay, nước mắt tôi cứ chảy mãi trên hai gò má. Cứ nhìn con, tôi lại nhớ đến anh, nhớ đến những đường nét trên khuôn mặt và kỷ niệm ấm áp giữa chúng tôi. Đó là những tháng ngày kinh khủng nhất cuộc đời tôi cho đến hiện tại, và đã có lúc tôi ngu ngốc nghĩ rằng sẽ buông xuôi tất cả để đi theo anh. Có những đêm dài mất ngủ, tôi cứ như lang thang mãi trong phòng như một kẻ điên đi tìm lối thoát, nhưng rồi tiếng khóc của con lại kéo tôi về thực tại. Chính lúc ôm con vào lòng và chính lúc nhìn vào đôi mắt con, tôi biết mình lại phải mạnh mẽ và có lẽ điều anh luôn mong muốn là tôi sẽ thay anh bảo vệ và chăm sóc tốt cho con.

vet thuong long kho lanh

Những tổn thương ấy lâu mãi sẽ trở thành vết sẹo cứ hiện diện ở đó chẳng bao giờ mờ nhạt, nhưng rồi nó sẽ trở thành một mảnh ký ức để ta tiếp tục sống và bước tiếp. Đã hơn bốn năm trôi qua, nỗi đau của tôi lâu lâu vẫn âm ỉ, nhưng rồi nỗi buồn cũng đi qua và anh sáng lại tiếp tục mang đến hạnh phúc. Mặt trời chiếu sáng của tôi là bé Ngọc Vy – mặt trời của cả tôi và anh.

Asset 4@2x

Yêu cầu tư vấn miễn phí

Gói bảo hiểm sức khoẻ Bảo Việt An Gia phù hợp








    Hotline tư vấn: 1800 6307