Tình cảm người thân là điều mà ta cần trân trọng bởi nó xuất phát từ những điều vô giá trong trái tim ta. Bởi thế ta cần biết gìn giữ và trân quý chúng vì nếu không may thì chẳng còn cơ hội để trao đi yêu thương.

những ký ức khó quên trọng cuộc đời

Khi nhắc về người anh trai của mình, ký ức của tôi bỗng trở nên mờ ảo đến lạ, bởi mọi thứ chỉ diễn ra vào những năm đầu đời khi tôi và anh có những cuộc đi chơi cùng nhau. Nhưng dù mọi thứ có nhạt nhòa đến mấy thì tôi vẫn nhớ như in mùa hè năm ấy, trong một chuyến du lịch cùng gia đình, anh đã rời khỏi tổ ấm mà chúng tôi đã cùng nhau xây dựng bấy lâu nay.

Nghe mẹ kể, tôi mới biết khi ấy anh vừa lên 5, còn tôi thì tròn 3 tuổi. Khi đó, nhân dịp sinh nhật tôi, bố mẹ đã đưa chúng tôi về thăm quê ông bà. Ban đầu, chuyến đi diễn ra rất suôn sẻ và chúng tôi thực sự rất vui, vẫn nhớ tôi và anh đã đi chơi rất nhiều, được mẹ cho thưởng thức muôn vàn thức quà ngon lành ở quê. Thế nhưng trong một lần trốn bố mẹ đi chơi ở vùng xa nhà, tôi và anh đã lạc nhau. Mẹ kể bố tìm thấy tôi ngồi khóc dưới một ụ rơm cách nhà gần 2km, còn anh thì đã biến mất dạng. Ký ức của tôi khi ấy dường như đã biến mất từ khoảnh khắc chúng tôi rời xa nhau. Và cho đến mấy chục năm sau, tôi vẫn chẳng thể nào lục lọi lại chuyện gì xảy ra trong khoảng thời gian đó.

ký ức tuổi thơ của hai anh em

Cả làng khi ấy dù cố gắng tìm kiếm đến mấy thì vẫn không có tin tức về anh. Bố bảo mẹ đã khóc rất nhiều và khi thời gian càng lâu thì mọi thông tin càng loãng. Vào thời đại mọi kỹ thuật truyền thông số vẫn chưa hiện đại, tin tức vẫn được bắt sóng bằng ăng-ten và các loại đường truyền thô sơ thì việc tìm kiếm một đứa trẻ ở làng quê nghèo càng trở nên khó khăn.

Càng nhiều năm trôi qua, ký ức của anh dần trở nên nhạt nhòa trong tôi. Khuôn mặt, ánh mắt và nụ cười dần chìm vào quên lãng và câu chuyện ấy vẫn cứ mãi là bí mật của gia đình tôi. Cho đến khi lớn lên, những tưởng nỗi đau lạc mất con đã dần nguôi ngoai trong trái tim của mẹ, thế nhưng nó là vết sẹo chẳng bao giờ lành. Và cho đến phút cuối nằm trên giường bệnh, mẹ đã khóc và mong muốn tôi đi tìm lại anh hai.

những chú chim lạc tổ tự tung cánh bay xa

Từ khi mẹ mất, tôi đã suy nghĩ rất nhiều về lời dặn của bà, về khuôn mặt đau khổ và những giọt nước mắt tuôn rơi vì không thể gặp lại câu con trai yêu quý của mình. Để rồi, tôi đã đi đến quyết định sẽ quyết tâm tìm lại người anh trai đã mất của mình.

Nhờ sự tư vấn của một vài người bạn, ban đầu tôi đã quyết định đăng báo để tìm anh. Nhưng một thời gian trôi qua, thì hy vọng càng ngày càng trở nên nhạt nhòa bởi tôi chẳng thể nào có được một chút tin tức nào. Nghĩ rằng có thể việc lan tỏa của báo vẫn chưa đủ để phủ sóng đến anh, thì sau đó tôi đã chọn phương án thứ hai là tìm đến sự giúp đỡ của các nhóm truyền thông. Với mức độ lan truyền chóng mặt của các dạng video và mạng xã hội, tin tức tìm anh trai của tôi đã mau chóng được chia sẻ rất nhiều. Ban đầu có nhiều cuộc điện thoại và cuộc hẹn đến gặp mặt, nhưng tất cả chỉ là những người xa lạ mong muốn tìm chút hy vọng trong cuộc sống của họ, tôi chẳng thể nào cảm giác được sự thân thuộc của anh từ họ.

Tưởng chừng sẽ tiếp tục mất hy vọng, thì cuối cùng một cuộc hẹn đã thay đổi cuộc đời tôi. Khi ấy, tôi vừa đi làm về sau một ngày dài mệt mỏi thì vợ đã chạy ra báo rằng có người đang đợi tôi rất lâu từ chiều. Chẳng biết do giác quan thứ sáu hay thế nào mà vừa nhìn thấy người đàn ông với khuôn mặt khắc khổ đang ngồi co ro trên chiếc ghế sô pha những cảm xúc thân thuộc bỗng ùa về trong trái tim tôi.

– “Chào cậu, con gái tôi có cho tôi xem một mẩu tin trên báo…”

ôn lại ký ức tuổi thơ

Tôi vẫn nhớ mãi cuộc trò chuyện hôm ấy, khi hai anh em tôi ngồi cùng nhau sau hơn mấy chục năm cuộc đời để trò chuyện và ôn lại chuyện xưa. Nếu trong ký ức mờ nhạt của tôi, khoảng thời gian lạc mất nhau đã bị khuyết mất thì anh ở đây để lấp đầy những ký ức dường như đã bị xóa mờ. Anh bảo lần ấy, sau khi tôi bị thương ở chân, anh đã để tôi ngồi lại và một mình đi tìm người giúp đỡ. Thế nhưng càng đi, thì không gian xung quanh càng lạ và đến cuối cùng anh đã chẳng thể nào tìm được đường về nhà. Với sự hoảng loạn và trí nhớ kém của một đứa trẻ thơ, khoảnh khắc ấy đã mang anh rời xa gia đình mãi. Dù may mắn được một gia đình tốt bụng cưu mang, anh lớn lên và trưởng thành trong hoàn cảnh khó khăn với trái tim đau đáu nhớ về gia đình ruột thịt.

Lớn lên trong hoàn cảnh khổ cực, từ nhỏ anh đã nghỉ học sớm để lao động nuôi nấng cả gia đình. Thế nhưng tình yêu thương của anh dành cho bố mẹ nuôi vẫn bao la bất tận và cho dù họ mất đi anh vẫn luôn mang ơn nuôi dưỡng. Hiện tại, anh đã có gia đình nhỏ và một mái ấm hạnh phúc. Khi con gái đưa anh coi mảnh thông báo trên mạng, những ký ức như ùa về và anh vẫn luôn mong ước được gặp lại gia đình cũ của mình.

những kỷ niệm buồn

Nghe tin mẹ đã mất, anh rất buồn và xin tôi thắp một nén nhang chào mẹ. Khi nghe tôi kể lại câu chuyện và nhìn di ảnh của bà, đôi mắt anh đã không kiềm được hai giọt lệ lăn dài trên đôi gò má đã đầy vết đồi mồi. Tìm hiểu thêm về cuộc sống của anh, tôi mới biết rằng gia đình anh cũng đang chật vật về cuộc sống. Thế nhưng mỗi lần gặp, anh vẫn cố tỏ ra rằng cuộc sống vẫn thật bình ổn.

Và khi quyết định thực hiện di nguyện của mẹ, tôi và bố đã quyết định sẽ hỗ trợ anh về cuộc sống cũng như gia đình. Ban đầu còn từ chối, nhưng sau khi được bố thuyết phục, anh đã quyết định sẽ nhận phần hỗ trợ của chúng tôi như một món quà ngọt ngào. Bên cạnh đó, tôi còn dành tặng riêng anh một phần quà sức khỏe và Bảo hiểm thăm khám nội ngoại trú của Bảo Việt An Gia như một lá chắn sức khỏe giúp anh đối mặt với mọi rủi ro trong cuộc sống.

Từ ngày hội ngộ tuyệt vời ấy, đã hai năm trôi qua và gia đình tôi càng thêm sum vầy, hạnh phúc. Có lẽ mọi thứ sẽ càng thêm đong đầy nếu ta biết trao đi yêu thương và hạnh phúc.

Footer Line@2x

Yêu cầu tư vấn miễn phí

Gói bảo hiểm sức khoẻ Bảo Việt An Gia phù hợp








    Hotline tư vấn: 1800 6307